Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 551 -




Dường như ngửi thấy sắp có trò hay sảy ra, nên rất nhiều người bán hàng cũng tới xem.
“Cô thấy tôi qua lại với khách hàng của tôi rồi sao?” Thẩm Thanh Ca cười hỏi.
Xuân Tuệ lắc đầu, “Xin lỗi! Tôi căn bản không nhìn thấy, tôi nói bừa! Tôi thấy việc làm ăn của cô tốt như vậy, nhiều khách nam mua kẹo của cô như vậy, cho nên……”
Lời này vừa nói ra, vài người phụ nữ bán hàng rong nói: “Mắt cô bị gì vậy, tôi cũng mua! Tôi không phải nữ sao?”
“Mua kẹo của cô ấy, rõ ràng nữ cũng không ít! Sao cô lại không nhìn thấy?”
Xuân Tuệ cắn chặt răng, mẹ Xuân Tuệ cười pha trò, “Con bé vẫn còn nhỏ, xin mọi người tha lỗi! Xuân Tuệ chính là quá muốn kiếm tiền! Thật sự thực xin lỗi, cô gái nhỏ! Cô là người hoàn toàn trong sạch.”
Thẩm Thanh Ca chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, cũng nhìn thấu được mục đích của Xuân Tuệ.
Cô cũng nói: “Xuân Tuệ có bị bệnh hay không tôi không biết, tôi cũng không phải bác sĩ! Tôi chỉ đang đối xử với người khác theo cách họ đối xử với tôi thôi."
Lời vừa nói ra, các cô gái từng tiếp xúc với Xuân Tuệ vào buổi sáng thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, cũng không ai trách cứ Thẩm Thanh Ca bịa đặt.
Dù sao cũng là Xuân Tuệ kiếm chuyện trước.
Nói hết mọi chuyện ra rồi, mọi người đều trở lại quầy hàng của mình.
Nhưng mẹ Xuân Tuệ lại ngồi trước quầy hàng của Thẩm Thanh Ca, cho người ta một loại cảm giác quầy hàng chưa mở cửa.
“Sao bà còn không đi?” Sắc mặt của Thẩm Thanh Ca lạnh lùng.
“Tôi mệt rồi, nghỉ một lát. Ha ha, cô gái lương thiện như cô sẽ không để ý chứ?”
Những người bán hàng xung quanh trong nháy mắt đã nhìn ra được tâm tư của mẹ Xuân Tuệ, bọn họ đều thở dài.
Haizz, người đàn bà này thật là hẹp hòi!
Không dứt!
Thẩm Thanh Ca không thèm để ý, một tiếng trôi qua, khách ở chợ đen trở nên đông hơn.
Nhưng mẹ Xuân Tuệ vẫn ngồi trước quầy hàng của Thẩm Thanh Ca.
Khách tới, mẹ Xuân Tuệ chỉ vào quầy hàng của Xuân Tuệ, “Kẹo của quầy này ngon hơn, giá cả phải chăng!”
Thẩm Thanh Ca không khỏi cười, thủ đoạn cấp thấp này ở huyện thành chơi đầy.
Ông cụ bán kẹo hồ lô khuyên nhủ: “Cô gái, hay là cô cũng xin lỗi mẹ Tiểu Xuân đi? Bà ta ngồi như vậy, cô cũng không cách nào buôn bán.”
Thẩm Thanh Ca đương nhiên sẽ không xin lỗi, cô đứng lên nói: “Cái quầy hàng này là tôi bỏ tiền ra thuê, bà đã ngồi đây một tiếng rồi, đưa tôi năm xu.”
“Tôi, tôi không đưa.” Mẹ Xuân Tuệ che túi tiền lại, “Tôi đã 50 tuổi rồi! Cô không biết kính trên nhường dưới sao? Cô không có đạo đức sao?”
Mẹ Xuân Tuệ trực tiếp đạo đức bắt cóc.
“Ha ha ha……” Xuân Tuệ ở đối diện cười trộm, thấy Thẩm Thanh Ca ăn mệt cô ta vô cùng vui sướng.
Thẩm Thanh Ca gật đầu, cô đang muốn rời khỏi chợ đen, đúng lúc giáo sư Lý tới tìm đồ cổ.
Cô đem tình hình nói cho giáo sư Lý, giáo sư Lý rất có hứng thú đứng trước mặt mẹ Xuân Tuệ, “Cô đứng lên, đưa ghế cho tôi ngồi.”
“Đây là ghế của tôi…… vì sao cho ông ngồi?” Mẹ Xuân Tuệ trừng mắt nhìn ông ta.
Giáo sư Lý nói: “Tôi đã 70 tuổi rồi, cô 50 tuổi mà không biết kính trên nhường dưới sao? Có đạo đức không vậy? Tránh ra cho tôi!”
Mẹ Xuân Tuệ bị nói đến đỏ mặt, đành phải tránh ra, đem ghế nhường cho giáo sư Lý.
“Bà đừng tưởng chí có nhà các người mới có trưởng bối! Có bản lĩnh đến so với tôi! Đem phần mộ tổ tiên nhà bà đào ra, thì tôi nhận thua!” Thẩm Thanh Ca mỉa mai nói.
Mẹ Xuân Tuệ không cách nào phản bác, đành phải chấp nhận thua.
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Ca không còn chút độ ấm nào, nói một cách gay gắt, “Lần sau tôi sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cho bà.”
Hai mẹ con bị dọa đến nỗi không dám hé răng.
“Ha ha ha…… Thanh Ca, tính khí của cô không nhỏ.”
“Không còn cách nào, người không có tố chất quá nhiều.” Thẩm Thanh Ca gói một ký kẹo mứt lê tặng cho giáo sư Lý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận