Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 606 -




“Không liên quan tới anh ! Hôm nay em bị bệnh, phản ứng có chút chậm. Nếu thì không Đồng Kim Hoa cũng sẽ không thành công.” Cô an ủi nói.
Trên khuôn mặt của Bạc Đình giống như được bao phủ bởi một lớp sương mù lạnh lẽo, “Anh sẽ không bỏ qua cho Đồng Kim Hoa.”
Cô nắm tay anh, tay của anh rất dày thật sự rất ấm, làm cho người khác vô cùng yên tâm.
“Anh Đình, em muốn ăn một bát mì nóng, thật là lạnh.” Đi lại nhiều như vậy, cô cũng hơi đói bụng.
“Đợi chút nữa chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh ăn.” Anh cũng không biết làm mì nóng.
Lúc hai người đi ra bệnh viện, cảnh sát đang áp giải Đồng Kim Hoa lên xe.
Đồng Kim Hoa liều mạng giãy giụa, đột nhiên bà ta tránh thoát được những người đang giữ mình và chạy ra ngoài.
Bà ta chạy ra đường, một chiếc xe hơi nhỏ chạy như bay tới, rầm ——
Cơ thể của Đồng Kim Hoa bay lên trời, bùm một tiếng dừng ở trên cỏ, bà ta ngã vào trong vũng máu, miệng không ngừng hộc máu.
Bị mất mạng tại chỗ.
Bạc Đình thấy cảnh này, trong mắt tràn ngập niềm vui và sự lạnh lùng.
“Xứng đáng.” Thẩm Thanh Ca không hề có sự đồng cảm nào.
Lúc Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình về nhà, đi ngang qua bờ sông, thấy Tạ Dương còn đang bắt cá ở trong sông.
Cô nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy lạnh.
“Tạ Dương, cậu không sợ lạnh sao?” Cô hỏi.
Tạ Dương cười nói, “Chị, vào ngày tết người ta mua cá nhiều hơn! Bị bệnh cũng phải xuống nước bắt cá.”
Thẩm Thanh Ca ngồi ở ghế sau xe đạp, ôm chặt eo của Bạc Đình, “Thật là lạnh.”
“Về nhà anh sẽ nhóm lửa, em đi ngủ đi.”
“Dạ.” Cô cảm giác mấy ngày nay đều có quầng thâm mắt, nên đi ngủ bù.
Ngày hôm sau, thời tiết rất lạnh.
Thẩm Thanh Ca mặc áo bông to, quàng khăn lên cổ, trang bị đầy đủ mới dám ra phòng ngủ.
Cô cảm giác nhiệt độ không khí sắp đến âm độ.
Tạ Dương xách theo thùng nước đi về sớm.
“Hôm nay không bắt cá sao?” Thẩm Thanh Ca cười hỏi.
Mặt của cậu ta bị gió lạnh thổi đến mức nứt ra, trên mặt hình như có tia máu.
Tạ Dương xoa sau đầu, cười ngây ngô, “Hôm nay trên mặt nước kết băng……”
“Mấy tháng này em kiếm được không ít tiền, chuẩn bị nghỉ ăn tết đi.” Thẩm Thanh Ca khuyên nhủ.
“Vâng.” Hôm nay Tạ Dương cũng định chuẩn bị xuống sông bắt cá.
Thế nhưng Hoàng Anh khuyên cậu ta, nói là bị bệnh còn phải tiêu tiền để chữa bệnh, nằm trên giường nghỉ ngơi, không có lời.
Thẩm Thanh Ca đi bộ xong, lúc về nhà thì Bạc Đình đã hầm một nồi canh cá.
Cô ngửi mùi hương, bụng kêu lên.
Bạc Đình nhanh chóng lấy một bát để ở trước mặt cô, “Cẩn thận không nóng.”
“Ừm.” Cô tiện tay cầm lấy tờ báo quạt.
Quạt quạt, cô nhìn đến tin tức ở trang đầu.
Rất nhiều vùng nông thôn ở phía Nam bỏ ăn cơm tập thể, làm ra bao nhiêu lương thực, chính mình tự chịu trách nhiệm.
Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng hỏi: “Anh Đình, rất nhiều nơi đều không ăn chung nồi ở công xã! Có phải rõ ràng là nhu cầu mua bát sẽ tăng lên đúng không?”
“Đúng vậy.” Bạc Đình chắc chắn nói.
Khóe miệng cô giơ lên, vậy cô có thể bán bát đũa linh tinh!
Trong không gian có rất nhiều đâu.
Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca liền cầm nhiều loại bát đĩa từ trong không gian để trong rổ rồi đi chợ đen.
Thẩm Thanh Ca để đồ vật bán ở bên cạnh Cổ Tiểu Liên.
Mọi người đều tò mò trong rổ của Thẩm Thanh Ca có cái gì, khi mở miếng vải che ở trên ra, tất cả mọi người đều cười.
“Cô gái, cô đang làm cái gì vậy?” Bác trai bán đồ chơi làm bằng đường cười hỏi.
Ông cụ bán kẹo hồ lô cũng nói: “Không phải mọi người đều đến nhà ăn để ăn cơm sao? Nếu mà không đi nhà ăn, trong nhà cũng có bát, cô gái, không phải là cô đang làm điều thừa sao?”
“Tôi muốn thử bán một chút.” Thẩm Thanh Ca lười giải thích.
Mục tiêu chủ yếu của cô là đám người ở trong thôn cùng trong huyện thành.
Chờ tới khi cô lấy những bát đĩa tinh xảo ra, trong mắt mọi người đều loé lên sự mới lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận