Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 336 -




Thẩm Thanh Ca không phản đối.
Cô nhìn Vương Tiểu Bảo nói: "Tiểu Bảo, cảm ơn anh! Hiện tại anh có thể về nhà rồi."
Vương Tiểu Bảo sửng sốt mấy giây, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, "Hả? Về nhà... Nhà tôi ở đâu chứ? Cô có thể đưa tôi về nhà được không?"
"Được rồi..." Thẩm Thanh Ca mím môi. "Vậy anh nói cho tôi biết nhà anh ở đâu đi."
Vương Tiểu Bảo lo lắng dậm chân, "Nhà của tôi chính là ở nhà của tôi!"
Anh ta mập mạp, làn da mịn màng. Thoạt nhìn, anh ta trông giống như một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình giàu có.
"Ha ha ha..." Mọi người xung quanh bật cười.
Lúc này mọi người mới phát hiện, Vương Tiểu Bảo này chính là đầu óc không hề bình thường.
Thẩm Thanh Ca không còn cách nào khác đành phải đưa anh ta ra khỏi chợ đen trước.
“Vương Tiểu Bảo, anh ở lại với tôi một lát, lát nữa tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát.” Cô an ủi nói.
Nhưng Vương Tiểu Bảo lại không vội một chút nào: "Thanh Ca, không sao đâu, chỉ cần có tôi ở đây, cô không cần báo cảnh sát đâu."
Cô vừa tức giận vừa buồn cười, tên này đúng là dở hơi thật!
Chưa đến hai giờ sau, Bạc Đình, A Long cùng với Hoàng Tam đến.
Vừa bước vào chợ đen, bọn họ liền nhìn thấy Vương Tiểu Bảo đang ăn trứng da hổ của Lê Hoa.
“Thanh Ca, em không sao chứ?” Bạc Đình nắm lấy tay cô, luống cuống kiểm tra thật cẩn thận."
"Em không sao, Vương Tiểu Bảo và những người bán hàng này đã cứu em!” Cô gượng cười.
Anh đau lòng xoa đầu cô, “Đáng lẽ anh nên đi theo em, đều là lỗi của anh.”
“Anh Đình, không phải lỗi của anh.”
Mấy bà cô lớn tuổi bên cạnh lên tiếng, “Cô gái nhỏ, chuyện này đương nhiên là chồng cô không có lỗi! Cô mặc một chiếc váy mỏng như vậy, lại để lộ cánh tay và đùi, chính là rất dễ dàng trở thành mục tiêu của mấy tên lưu manh gần đây!"
Một bà lão bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, lần sau cô nên ăn mặc kín hơn một chút, bọn họ mới không có để ý đến cô."
Những người khác mặc dù không nói gì, nhưng bọn họ cũng rất đồng ý.
Ăn mặc hở hang như vậy chẳng phải chính là để dụ dỗ người khác, chờ bị người khác đến trêu chọc sao?
Thẩm Thanh Ca nổi giận, đang định mở miệng mắng người thì Bạc Đình đã hét lên: “Mấy người bao nhiểu tuổi rồi mà còn chỉ biết trách mắng phụ nữ chứ? Kẻ xấu muốn lợi dụng sự chênh lệch thực lực giữa nam và nữ để hãm hại người khác, bất kể quần áo họ mặc như thế nào cũng đều sẽ bị để mắt tới!"
"Vợ tôi chỉ là đi mua sắm như bình thường, đi chợ như bình thường, ăn mặc như bình thường mà thôi, cô ấy chính là không có làm gì sai hết!"
"Hôm nay mấy người lên tiếng chỉ trích cô ấy, nhưng nếu sau này người gặp tình huống này là mấy người thì mấy người có còn giữ được sự trong sạch của mình không!”
Lời này vừa nói ra, những người phụ nữ xung quanh đều trở nên sợ hãi, cúi đầu xuống không dám nói gì hết.
Thẩm Thanh Ca mỉm cười nhìn Bạc Đình, anh đúng là tốt quá!
Vương Tiểu Bảo cầm một quả trứng tới, vừa ăn vừa kiêu ngạo nói: "Đúng vậy! Tôi sẽ tự ý lấy kẹo của tất cả đứa trẻ tôi gặp, lấy bất cứ lúc nào tôi muốn! Và tôi cũng chẳng bao giờ quan tâm chúng mặc quần áo gì."
Nhất thời, tất cả mọi người đều câm miệng lại.
Đúng vậy, ngay cả những kẻ ngốc cũng hiểu được sự thật này, nhưng một số người ở đây vẫn là ngu ngốc đến không hiểu được.
Bạc Đình quay sang nháy mắt với Hoàng Tam và A Long, bọn họ lập tức liền đi gọi anh em tới.
Hôm nay buôn bán rất thuận lợi, buổi sáng đã bán được một nửa số trứng, nhưng Vương Tiểu Bảo xuất hiện, số trứng cũng càng ngày càng ít đi.
"Tiểu Bảo, cậu còn chưa no sao? Đừng ăn nữa..." Lê Hoa lúng túng nói.
Tên ngốc này đã ăn năm quả rồi đó!
Vốn dĩ xét đến việc anh ta đã cứu Thẩm Thanh Ca nên cô ấy mới cho anh ta ăn ba quả.
Nhưng chính là không phải cho tên ngốc này hết số trứng còn lại!
Tiểu Bảo từ trong túi móc ra năm đồng tiền nói: "Tôi có tiền!"
Lê Hoa xấu hổ, vội vàng đưa tay lấy tiền.
"Tiểu Bảo, điều kiện gia đình của cậu đúng là tốt thật." Thẩm Thanh Ca nói.
Vương Tiểu Bảo kiêu ngạo nói: “Cha tôi là giám đốc.”
Những người khác dở khóc dở cười, đây chẳng lẽ là người ngốc có phúc của người ngốc trong truyền thuyết sao?
Thẩm Thanh Ca nói: “Anh Đình, chúng ta đưa cậu ấy đến đồn cảnh sát đi. Hình như cậu ấy bị lạc rồi.”
“Ừ.” Bạc đình bước tới hỏi Vương Tiểu Bảo vài câu rồi nhìn đồng hồ.
Anh nhỏ giọng: "Đi thôi, chúng ta đến xưởng kiểm tra xe."

Bạn cần đăng nhập để bình luận