Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 292 -




Người đàn ông bị đá đi bò lại, đưa toàn bộ số tiền cho Thẩm Thanh Ca, "Chị dâu, chị yên tâm, chúng em nhất định sẽ làm theo lời chị dặn! Chúng em sao dám nhận tiền của chị."
Thẩm Thanh Ca cẩn thận bỏ tiền vào túi và nói: “Các người rất sáng suốt.”
“Em đã nói gì với bọn họ thế?” Anh hỏi.
Này……
Có chút mất hình tượng, có chút xấu hổ khi nói điều đó.
Cô mơ hồ nói: "Không có gì, không có gì..."
Bạc Đình cũng không ép hỏi, nháy mắt ra hiệu cho ba người đàn ông đó.
Dưới sự ra hiệu từ ánh mắt của Bạc Đình, ba người lăn lộn bò chạy.
Triển Cường cũng muốn rời đi, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Bạc Đình soi mói, không dám động đậy.
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy sự không thân thiện của Bạc Đình, ngay lập tức giải thích: "Anh Đình, Triển Cường vừa bảo vệ em. Em sợ anh ta sẽ xảy ra chuyện gì nên em dẫn anh ta đi cùng."
Ánh mắt của người đàn ông chậm rãi bình tĩnh, nhìn về phía Triển Cường: “Sao cậu lại đi theo cô ấy?”
“Em….. Em muốn xin lỗi cô ấy..." Triển Cường sợ hãi trả lời.
Thẩm Thanh Ca còn tưởng rằng là có chuyện gì lớn lắm.
Cô hiểu ý nói: “Không cần xin lỗi, tôi hiểu rồi.”
Bạc Đình quàng tay qua vai cô và dẫn cô đi.
Triển Cường đứng tại chỗ nhìn hai người, trong lòng có một cảm giác khó tả.
Trên đường về nhà, Thẩm Thanh Ca nói: “Anh Đình, bây giờ em sắp không thể theo kịp việc học của mình. Em thậm chí còn không có thời gian làm công việc chăn nuôi, nhưng lương hàng tháng tận hai mươi đồng tiền.”
“Em trở nên mù quáng như vậy từ khi nào? Việc học quan trọng hơn hay là hai mươi đồng tiền quan trọng hơn?" Bạc Đình cười hỏi.
“Ừm…… vậy em sẽ đến trang trại chăn nuôi và nói em sẽ không làm nữa."
Bạc Đình lập tức đưa cô đến trang trại chăn nuôi.
Thẩm Thanh Ca đã nói với đội trưởng đội sản xuất về việc này, mọi người trong đội sản xuất đều nói cô quá hồ đồ và bị thịt heo làm mù mắt.
Cũng có mấy người chăn nuôi không muốn Thẩm Thanh Ca nghỉ việc, vì sợ heo bị bệnh sẽ không chữa được, nên không cho cô đi.
Thẩm Thanh Ca hứa với bọn rằng, trong tương lai bất cứ khi nào heo bị bệnh, bọn họ đều có thể đến tìm cô.
Cứ như vậy, đội trưởng đội sản xuất mới đồng ý cho cô nghỉ việc.
Ở phía bên kia, trong rừng cây nhỏ, Đỗ Kỳ Kỳ cầm năm đồng tiền chờ đợi sự xuất hiện của ba tên lưu manh.
Không nghĩ tới, ba người đàn ông đã đến trước khi trời tối.
“Các người tại sao lại về sớm như vậy? Các người đã làm Thẩm Thanh Ca như thế nào rồi? Không mất đi nửa cái mạng thì không được!" Đỗ Kỳ Kỳ kiêu ngạo nói.
Vẻ mặt của ba người đàn ông kia vô cùng tức giận.
Chết tiệt, tại sao con khốn này không nói với bọn họ rằng, người mà bọn họ sắp cưỡng hiếp là người phụ nữ của Bạc Đình?
Nếu biết mục tiêu là người của Bạc Đình, cho dù có cho bọn họ mười cái lá gan thì bọn họ cũng không dám đồng ý.
Thiếu chút nữa hại chết bọn họ!
“Bọn tao làm chết mày!”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, một người đàn ông to lớn lao vào cô ta.
“A... không phải là tôi không trả tiền cho các người! Thả tôi ra!" Đỗ Kỳ Kỳ hét lên.
“Số tiền đó của mày suýt chút nữa đã trở thành tiền mua mạng sống của bọn tao!” Một người đàn ông tát vào mặt cô ta một cái.
Một người phụ nữ hét lên trong rừng cây nhỏ, làm cho lũ chim sợ hãi bay tán loạn.
Về đến nhà, Bạc Đình hiếm khi không nấu ăn, trong khi Thẩm Thanh Ca đang làm bài tập trong phòng ngủ thì anh gọi một nhóm đàn em tới.
Bạc Đình đang ngồi trong nhà chính, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, trên mặt dường như có viết chữ "người sống chớ lại gần".
“Đại ca, có chuyện gì vậy?" Hoàng Tam đứng thẳng người, lễ phép hỏi.
Bạc Đình kẹp điếu thuốc ở ngón tay, không châm lửa mà chỉ nghịch nghịch, “Ở thôn bên cạnh, có người dám ở dưới mí mắt của tôi động vào chị dâu của cậu.”
“Cái gì……”
Một đám người nhìn nhau vẻ khó tin.
Bạc Đình lạnh lùng nói: “Biết làm như thế nào rồi chứ?”
“Biết! Những người ở thôn bên cạnh thật sự không hiểu quy củ!"
“Đại ca yên tâm, đừng nói là thôn bên cạnh, chúng em lập tức cảnh cáo cả bên ngoài, trong phạm vi 50km không ai dám động tới chị dâu."
Sắc mặt người đàn ông xanh mét trở về vẻ lạnh lùng trước đó: "Đi nhanh đi."
“Được.” Mấy người lần lượt đi ra ngoài.
Đương nhiên Thẩm Thanh Ca biết có nhiều người tới nhà mình, cô viết xong một tờ đề rồi mới rời khỏi phòng ngủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận