Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 425 -




Buổi tối, sau khi Thẩm Thanh Ca dỗ Bạc Trường Sinh ngủ, liền cắt len màu cam làm áo khoác cho cô bé.
Hôm nay đi Cung Tiêu Xã cô còn mua len sợi màu trắng gạo, nếu có thời gian có thể đan cho Trường Sinh một bộ áo lông.
Bạc Đình tắm rửa xong, rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, anh ngồi vào bên cạnh cô.
“Em đừng làm nữa, đi ngủ đi.” Anh đè lại tay nhỏ của cô.
Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh một cái, rút tay ra, “Em mới không đi ngủ, anh muốn làm chuyện xấu chứ gì.”
Anh nở một nụ cười hài hước, lông mày khẽ nhếch lên, “Anh làm chuyện xấu như thế nào? Hả?”
Thẩm Thanh Ca trừng mắt nhìn anh một cái, tiện tay cầm lên một cây kim giả vờ muốn chọc anh, nhưng Bạc Đình lại không trốn tránh.
“Quần áo của trẻ con dễ làm, mấy tiếng liền làm xong.” Cô nghiêm túc đè lên máy may.
Bạc Đình ngồi ở một bên yên lặng đánh giá sườn mặt của cô, ánh mắt của anh cưng chiều, giống như đang thưởng thức một bức tranh.
“Anh Đình, anh đắp lại chăn cho Trường Sinh giúp em đi.” Thẩm Thanh Ca bị anh nhìn đến không được tự nhiên.
Anh liếc mắt nhìn về phía giường, “Em yên tâm đi, con bé là đứa trẻ bình thường, biết ngủ như thế nào.”
“Anh Đình, anh nói hiện tại ông nội đang vạch trần mẹ của Trường Sinh sao? Mẹ của cô bé có thể vì che giấu bí mật liền hay không ……”
“Liền cái gì?” Đôi mắt đào hoa của Bạc Đình u ám, nhìn không thấy đáy.
Cô nhẹ giọng nói: “Giết người diệt khẩu.”
Môi anh kiêu ngạo gợi lên, bình tĩnh nói: “Chỉ cần bà ta dám.”
“Coi như không dám giết người, nhưng khó tránh khỏi sẽ không bị bắt cóc…… Vì tiền, còn có cái gì mà con người không dám làm?” Cô liên tưởng đến phim truyền hình đã xem ở đời trước.
Trên phim truyền hình đều là diễn như vậy!
“Em không cần nghĩ nhiều như vậy đâu, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì.” Anh hứa hẹn nói.
Cô để lộ ra một đôi má lúm đồng tiền thật sâu, gian xảo hỏi: “Ý của những lời này, có phải là anh sẽ không rời khỏi em đúng hay không? Đặc biệt để ý tới em?”
Trong trí nhớ hình như Bạc Đình cũng chưa từng bày tỏ qua với cô.
Đôi tai của anh hơi đỏ lên, “Nếu không thì như thế nào?”
“Là em hỏi anh hay là anh hỏi em? Anh không thể trả lời em đàng hoàng được sao?” Một đôi mắt hạnh không hài lòng nhìn anh.
Bạc Đình nhỏ giọng nói, “Đương nhiên là để ý tới em, đương nhiên không rời khỏi em được! Em là vợ của anh!”
“Lúc em chưa phải là vợ của anh thì sao? Chẳng lẽ em không cưới anh, anh liền không quan tâm em?” Cô dừng việc ở trên tay lại, giả vờ tức giận.
Trong lòng anh căng thẳng, tại sao Thanh Ca lại tức giận rồi?
“Anh vẫn luôn rất để ý đến em, cho dù trước hay sau khi kết hôn.” Anh giải thích.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ, gian xảo nói: “Vậy anh nói một câu anh yêu em, em liền tin anh.”
“……” Bạc Đình không phải là người ăn nói vụng về.
Nhưng đối mặt với cô mọi thứ đều thay đổi!
Anh sẽ phản ứng chậm chạp, dễ dàng xấu hổ, thậm chí không biết nói tiếp như thế nào.
Cùng người tàn nhẫn dễ tức giận, đại ca quyết đoán trong suy nghĩ của các anh em hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Anh có nói hay không? Hình như em từng nói yêu anh rồi? Anh đã nói chưa?”
Vẻ mặt của Bạc Đình nghiêm túc, nói một cách chắc chắn: “Em chưa từng nói.”
Cô hừ lạnh, “Anh vẫn còn rất có tinh thần nhỉ! Vậy anh nói trước, em nói sau.”
“Anh yêu em.” Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Bạc Đình nhìn vào đôi mắt của cô nói.
Lập tức, da mặt dày của cô đỏ lên.
Cô thừa nhận, cô không có tiền đồ mà xấu hổ.
Thẩm Thanh Ca xoay mặt lại, nhìn máy may, “Em đã biết! Anh đi về phòng nhỏ đi.”
Lòng bàn tay to thô ráp đang xoay đầu nhỏ của cô lại, làm cô đối mặt với anh, anh tích cực nói: “Tới lượt em.”
“Anh nói là được……” Mặt cô đỏ bừng lên.
“Chẳng lẽ em không yêu anh sao?” Bạc Đình hỏi.
Giỏi lắm!
Anh bắt đầu vừa học vừa thực hành, hung hăng bắt nạt cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận