Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 386 -




Hôm nay tiệm cơm quốc doanh chật kín chỗ, đều là thí sinh.
Thẩm Thanh Ca có chút mất mát, “Không còn chỗ, chúng ta về nhà đi.”
“Có chỗ.” Bạc Đình kéo cô đi đến trước một bàn.
Người đàn ông ngồi ở bàn này thấy bọn họ, lập tức đứng lên, “Đại ca, rốt cuộc hai người đã tới.”
“Ừm.” Bạc Đình lạnh nhạt đáp.
Người đàn ông chào hỏi rồi rời đi.
Cô có chút kinh ngạc, Bạc Đình nghĩ rất chu toàn, hoá ra đã để người chiếm chỗ trước.
Bạc Đình gọi đồ ăn dựa theo khẩu vị của cô, sau đó ngồi đối diện cô.
Cô ăn cháo xong, chuẩn bị về nhà Khương Lê ngủ trưa.
“Anh sẽ giúp em chú ý thời gian, em cứ yên tâm mà ngủ.” Anh kéo tay cô.
“Vâng!”
Vừa lúc một nữ sinh và một người phụ nữ đi vào.
Người phụ nữ nhìn thấy Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình, khinh thường hừ một tiếng, “Con xem bọn họ, đồi phong bại tục.”
Thẩm Thanh Ca nghe thấy lời người phụ nữ kia nói, không buồn phản ứng.
Nữ sinh tiến lên trước nói, “Thẩm Thanh Ca, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là người ngồi ở phía sau cậu, Triển Nhan.”
“Ồ, không quen.” Khuôn mặt của Thẩm Thanh Ca không có biểu cảm nói.
“Ha ha, chúng ta có thể nói chuyện không? Tôi có chuyện rất quan trọng tìm cậu.” Triển Nhan thân thiết ôm lấy cánh tay của Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng rút tay ra.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*!
[Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.]
“Tôi không rảnh.” Cô nói.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đi ra tiệm cơm quốc doanh, Triển Nhan và người phụ nữ kia cũng đi theo.
Bọn họ đi theo một mạch đến ngõ nhỏ nhà Khương Lê.
“Đi theo đủ chưa?” Bạc Đình lạnh lùng xoay người hỏi.
Người phụ nữ và Triển Nhan giật nảy mình.
“Ha ha, Thẩm Thanh Ca phải không? Thật ra lúc trường thi vừa mới công bố kết quả cô đã từng điều tra cháu, cô biết cháu là một đứa trẻ vô cùng ưu tú, tổng điểm là 500, vậy mà cháu có thể thi được hơn bốn trăm.” Người phụ nữ nở nụ cười.
Thẩm Thanh Ca hỏi: “Vậy thì sao?”
Triển Nhan thấy vậy, đáy mắt loé lên ánh sáng hy vọng, “Thanh Ca, tôi chỉ có thể thi được một hai trăm điểm, đến lúc đó cậu có thể cho tôi nhìn bài thi của cậu một chút được không? Dù sao tôi cũng không thể vượt qua cậu, hơn nữa tôi cũng không xem không, tôi cho cậu tiền! Một ngàn đồng tiền đủ không?”
Người phụ nữ kia cũng nói: “Ha ha, hai ngàn cũng được! Thi cử là chuyện lớn, hai ngàn đồng tiền cũng đáng.”
“Không được!” Thẩm Thanh Ca từ chối một cách kiên quyết.
Triển Nhan muốn đi lối tắt thi điểm cao, đúng là sẽ không ảnh hưởng đến cô, nhưng đối với những người có trình độ xấp xỉ cô ta như Cổ Tiểu Liên thì có công bằng không?
Bọn họ thức đêm giải đề, đọc sách… cuối cùng lại bị một người không nỗ lực học tập vượt qua!
Loại người này, cô không chỉ chán ghét mà còn khinh bỉ, ghê tởm!
“Có phải cháu chê tiền ít hay không? Chúng ta có thể thương lượng! Cháu đừng từ chối như vậy.” Người phụ nữ sốt ruột nói.
Bạc Đình quát: “Cút!”
Người phụ nữ kia và Triển Nhan sợ tới mức run lên, linh hồn nhỏ bé tưởng chừng sắp bay ra ngoài, hai người mở to miệng, lại không thể nói ra một chữ nào.
Buổi chiều sẽ thi môn toán học.
Trước giờ thi hai mươi phút, Thẩm Thanh Ca lấy sách bài tập ngồi bên ngoài trường thi tùy ý làm vài đề cơ bản tìm cảm giác.
“Thẩm Thanh Ca, cậu thật sự không giúp tôi sao?” Triển Nhan giống như ma quỷ, đột nhiên nói bên tai cô một câu.
Cô hừ một tiếng, xa cách nói, “Thật ngại quá, mời cậu đi tìm người khác.”
Triển Nhan vẻ mặt u oán.
Chỉ chốc lát đã đến giờ phát đề.
Thẩm Thanh Ca quét mắt nhìn tổng quát bài thi, trái tim nhỏ vô cùng kích động.
Môn toán thi đại học bây giờ đơn giản hơn sau này quá nhiều.
Cô cầm bút đang chuẩn bị làm bài đầu tiên, ghế đã bị người ngồi sau đá.
Ngồi cũng ngồi không xong, suy nghĩ bị cắt ngang, đừng nói đến việc tính toán.
Rất rõ ràng, Triển Nhan đang cố ý trả thù.
Triển Nhan đá ghế Thẩm Thanh Ca, lực cũng không lớn, nhưng cứ đá mãi, luôn quấy rầy Thẩm Thanh Ca.
Dù sao cô ta cũng không thể vào được đại học tốt, vậy không bằng kéo người khác xuống nước cùng.
Cô ta không vào được đại học tốt không đáng tiếc, hạt giống tốt như Thẩm Thanh Ca không vào được đại học tốt mới có chuyện!
Thật ra đây không phải lần đầu tiên Triển Nhan làm ra loại chuyện này, cho nên rất có kinh nghiệm.
Trước kia ở trường học ai không cho cô ta sao chép bài thi, cô ta sẽ đối xử với họ như vậy.
Kết quả cuối cùng, hoặc là người đó ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, hoặc là chính bọn họ cũng thi không tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận