Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 309 -




Lúc này luật pháp còn chưa có thông dụng, thế nên một câu kia của Trương Tuệ liền khiến bọn họ bị dọa sợ.
Hơn nữa, bọn họ còn gắn cho Thẩm Thanh Ca cái mác người nhà quê, mù chữ, căn bản chính là không tin được lời của cô.
Thẩm Thanh Ca sợ Khương Lê tức giận quá xảy ra chuyện, liền vội vàng đỡ bà ấy vào nhà.
"Mẹ, mẹ mau vào nhà ngồi nghỉ ngơi đi."
"Thanh Ca, những gì con vừa nói là sự thật sao?" Khương Lê lo lắng hỏi.
Thẩm Thanh Ca khẳng định nói: "Đương nhiên là thật, mẹ là giáo viên chính thức của trường, dạy học cũng đã được hơn chục năm, hiệu trường sẽ không thể tự ý đuổi việc mẹ được."
Ở đời trước mãi sau này cô cũng trở thành một giáo viên, đương nhiên rất quen thuộc với mấy cái chính sách pháp luật này.
"Vậy sao.... Mọi người đều đem mẹ ra đặt ngang với Trường Tuệ, tiền lương của cô ta chỉ có mười ba đồng tiền, chỉ bằng có một nửa tiền lương của mẹ, cô ta chính là suốt ngày vì chuyện này mà lải nhải không ngừng." Khương Lê nói với vẻ đắc ý.
Thẩm Thanh Ca đột nhiên nhận ra, "Thì ra bà ta là giáo viên dạy thay ở trường."
Một bên khác, Trương Tuệ đang đi đến chỗ hiệu trường.
Hiệu trưởng đang đọc báo, nhìn thấy Trương Tuệ đi vào, liền vội vàng đi pha trà mời khách.
"Cô giáo Trương, có chuyện gì vậy?" Hiệu trưởng mang ly trà đến cho bà ta.
Trương Tuệ bước vào, ngồi xuống ghế nói, "Hiểu trưởng, tôi tới tìm thầy là vì chuyện của Khương Lê! Cô ấy tuổi cũng đã lớn, thân thể lại mang nhiều bệnh tật, không bằng thầy dứt khoát cho cô ấy nghỉ hưu đi."
"Hiệu trưởng, tôi với Khương Lê là chị em tốt, thầy đừng có suy nghĩ nhiều! Chỉ là kinh phí của trường học cũng không nhiều, không nên chi cho những việc ngoài lề lại tốn tiền như vậy."
Hiệu trưởng nghe xong những lời của Trương Tuệ nói, khuôn mặt lập tức tối sầm lại, đưa tay lên đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: "Cô giáo Trương! Cô xem trường học là nhà của mình hay gì? Muốn đuổi người là đuổi...."
"Hiệu trưởng, tôi không phải có ý đó...."
Hiệu trưởng nói tiếp: "Cô giáo Trương, may mà có cô nhắc nhở, bên trên cũng là vừa mới điều động một số giáo viên mới xuống thực tập, tôi cũng đang nhức đầu không biết phải làm sao....."
"Ha ha ha, đúng không. Có nhiều giáo viên như vậy, thầy cho một người nghỉ hưu chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ."
"Cho nên vừa vặn, cô lại hiểu chuyện như vậy, hay là cô nghỉ đi thôi." Hiệu trưởng cầm ra một phần sổ sách.
Trương Tuệ khó tin, ngạc nhiên nhìn hiệu trưởng, "Cái gì...."
“Tôi vốn đang nghĩ cách sắp xếp cho cô! Vì cô nói rất có lý nên tôi cũng chẳng giấu giếm làm gì. Cô là giáo viên dạy thay. Hợp đồng của cô cũng sẽ hết hạn vào cuối tháng này, chúng tôi cũng không có ý định gia hạn hợp đồng.”
Trương Tuệ nghe xong khóc không thành tiếng: "Hiệu trưởng, sao thầy lại sa thải tôi? Sức khoẻ của tôi tốt như vậy, lại nghiêm túc giảng dạy, muốn sa thải thì trước tiên nên sa thải Khương Lê mới đúng chứ!
"Khương Lê là một giáo viên chính thức, cô ấy được chuyển đến từ thành phố Thượng Hải, tôi không có quyền đuổi việc cô ấy." Hiệu trưởng dang tay, thản nhiên nói.
"..." Trương Tuệ hoàn toàn đứng hình.
Thẩm Thanh Ca và Khương Lê đang tưới hoa ở cửa, bọn họ đang thảo luận cách nấu súp nhân sâm thì thấy Trương Tuệ đi tới với đôi mắt sưng đỏ.
Tất cả đồng nghiệp của cô ta đều nhốn nháo hỏi chuyện gì xảy ra: "Này, Trương Tuệ, mọi việc thế nào rồi? Có phải cô bị hiệu trưởng dạy cho một bài học đấy chứ?”
“Dù sao Khương Lê cũng đã dạy học hơn mười năm, lúc trước cô ấy cùng hiệu trưởng cùng đến trường chúng ta dạy học, nếu nói muốn sa thải cô ấy, hiệu trưởng nhất định sẽ không vui.”
“Ô ô... không phải…. người hiệu trưởng sa thải là tôi.” Bà ta từ sau lưng lấy ra một lá thư sa thải.
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều im lặng.
Còn Thẩm Thanh Ca cùng Khương Lê thì cười khúc khích. Điều này có nghĩa là những người làm hại người khác đếu sẽ phải chịu báo ứng!
“Mẹ, con đi mua gà về hầm nhân sâm.” Thẩm Thanh Ca cố ý nói.
Mọi người đều ghen tị mà liếc nhìn Khương Lê.
Nhân sâm!
Một gia đình đến bữa cơm ăn còn không no như bọn họ sẽ chẳng bao giờ đủ tiền để mua một củ ăn thử! Chỉ khi đi rừng, nếu thật sự may mắn thì đào được, còn không cũng chả mấy ai được ăn bao giờ.
“Ở nông thôn cũng có cái tốt.” Một người đồng nghiệp thở dài.
Thẩm Thanh Ca làm như không nghe thấy gì, cứ thế đi ngang qua bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận