Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 148 -




Vương An Kỳ vung lá thư giữa không trung, "Cô không bị bệnh đi? Cha tôi là bác sĩ thú y, thư đã được chuyển đến rồi! Cô nha, cô chính là ghen ghét tôi nên bị mù quáng rồi! Cũng được, đánh cuộc liền đánh cuộc, coi như tôi dạy cô làm người!"
Một số thanh niên trí thức không đành lòng khuyên nhủ: "Thanh Ca, đừng đánh cuộc! Năm đồng tiền đâu! Đó là một tháng lương của thật nhiều thôn dân!"
Thẩm Thanh Ca rũ mắt xuống, uể oải ngáp một cái, "Để xem ai dạy ai làm người!"
Gần đây cô không bán được bút máy, vì vậy cô chỉ có thể kiếm tiền từ trứng gà.
Số tiền tiết kiệm trong tay đột nhiên từ hơn một ngàn biến thành một hai trăm, trong lòng cô chênh lệch vẫn rất lớn.
Đương nhiên phải nghĩ biện pháp kiếm tiền!
Lúc này, Chu Quế Hoa đang ghi số lượng phụ nữ từ nhà này sang nhà khác.
Vương An Kỳ kích động chạy về phía bà ta: "Chu chủ nhiệm, thư của cha tôi đến rồi! Bà đã hứa với tôi, nếu chữa khỏi bệnh cho heo thì sẽ tiến cử tôi làm đại biểu phụ nữ!"
Chu Quế Hoa kinh ngạc nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều thanh niên trí thức ở đây, chỉ có thể gượng cười nói: "Xin lỗi, có người chữa khỏi bệnh cho heo rồi, tôi đã chọn người khác."
“ Cái gì?” Con ngươi Vương An Kỳ run lên.
Những thanh niên trí thức cũng ngây ngốc.
Nghe nói bệnh heo nấm gì đó, ngay cả bác sĩ thú y cũng nói là không chữa được!
Trong thôn ai có tài năng như vậy chữa khỏi?
“Tôi không tin! Bí thư chi bộ, ông ấy nói là ai! Nói cho tôi biết đi!" Vương An Kỳ tức giận giậm chân.
Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của cô ta, Chu Quế Hoa không còn cách nào khác đành phải nói: "Tôi và bí thư chi bộ đã quyết định tiến cử đồng chí Thẩm Thanh Ca làm đại biểu phụ nữ!"
“Cái gì? Cô ấy là tên thất học! Không biết chữ!" Cô ta hét lên.
Chu Quế Hoa hơi tức giận, "Không biết đọc thì có thể học. Đồng chí Thẩm Thanh Ca chăn nuôi và trồng trọt rất có thiên phú. Vương An Kỳ, cho dù cô đã từng đến trường, cô cũng không thể coi thường người ta, biết không? ?"
“Đúng vậy! Nếu có điều kiện, Thẩm Thanh Ca nhất định sẽ được đi học, biết đâu cô ấy có thể học giỏi hơn chúng ta." Một thanh niên trí thức nịnh nọt nói.
“Tôi không có coi thường ai cả…….” Vương An Kỳ xấu hổ đỏ mặt.
Thẩm Thanh Ca ngoắc tay về phía cô ta, "Đánh cuộc thì phải nhận thua nhận thua! Mau đưa tiền cho tôi."
Cô ta lưu luyến từ trong túi móc ra năm đồng tiền, tờ tiền được cô ta nắm chặt đến ấm áp, "Đây."
“Ai nha, thực ngượng ngùng! Làm sao tôi được chọn đâu? Cô sẽ không tức giận đi?" Thẩm Thanh Ca giật lấy tiền, cố ý nói.
Vương An Kỳ không nói lời nào, cười so với khóc còn xấu hơn, "Không….... đâu."
Về đến nhà, Bạc Đình đen mặt xoa đầu cô.
“Đại biểu phụ nữ thì có gì tốt? Họ suốt ngày đi lo chuyện vặt vãnh của người khác." Anh đau lòng nói.
Cô ôm mặt anh, "Em làm đại biểu phụ nữ hoặc là trì hoãn hôn sự của chúng ta, anh chọn một cái đi."
“……” Bạc Đình không nói lời nào.
Cô nhéo eo anh, "Bây giờ không thấy đau lòng nữa sao?"
Anh ho khan một tiếng rồi trịnh trọng nói: "Đồng chí Thẩm Thanh Ca, nhận thức về tư tưởng của đồng chí cần phải nâng cao lên. Giúp đỡ phụ nữ là một việc lớn. Ngay cả tôi cũng biết điều đó!"
Thẩm Thanh Ca cười phá lên, "Anh Đình, anh thực sự rất lợi hại, anh hùng biện nghe có vẻ rất giống."
“Không được cười.” Anh bị cô giễu cợt nên có chút xấu hổ, vội vàng bịt miệng cô lại.
Đột nhiên, Hoàng Tam bước vào.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Ca, xấu hổ nói: "Tôi nói vài lời với Hoàng Anh, Hoàng Anh liền đập đầu vào tường….... Cô giúp tôi cùng con bé nói một chút."
Thẩm Thanh Ca tim đập lỡ một nhịp, cô biết tính khí cứng đầu cứng cổ của Hoàng Anh!
Đời trước cô ấy đã uống thuốc trừ sâu tự sát!
Hy vọng chuyện cũ không lặp lại!
“Anh Đình, anh đi giúp dì Quan sửa mái nhà đi, anh cẩn thận một chút. Em đi gặp Hoàng Anh!" Cô chạy chậm đến nhà Hoàng Anh.
Khi cô đến nhà của Hoàng Anh, cô mở cửa và nhìn thấy một người sắc mặt nhợt nhạt đang nằm trên giường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận