Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 673 -




Bạc Đình đắc ý nhướng mày, “Em quan tâm anh như vậy sao?”
“Bằng không đâu? Em không quan tâm anh thì quan tâm ai?” Cô hơi tức giận.
Cô ở nhà lo lắng sợ hãi, anh khen ngược, làm như người không có việc gì!
A Long cũng hỏi: “Đại ca, anh đi đâu thế? Vừa rồi em còn muốn phái các anh em đi tìm anh.”
“Tôi theo dõi đám người kia đi vùng ngoại ô, tìm được Trịnh Nga.” Bạc Đình lạnh lùng nói.
Nhắc tới Trịnh Nga, sắc mặt mọi người đều chuyển biến thành bất ngờ.
Lâu lắm không xuất hiện, bọn họ đều đã quên người này.
“Đúng đó. Gần đây Bạc Dạ lấy được tiền từ Tuyết Lị, chắc chắn Trịnh Nga cũng đi theo hưởng phúc.” Thẩm Thanh Ca phân tích.
Hoàng Anh nghiến răng nói, “Trịnh Nga, ả hồ ly tinh này! Hoá ra là bà ta làm trở ngại em phát tài! Đúng là không biết xấu hổ!”
“Chắc chắn bọn họ quan sát nhất cử nhất động của chúng ta ở nơi tối tăm, nếu không sẽ không cướp việc làm ăn của em.” Bạc Đình nghiêm túc.
Vài người trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm sao bây giờ, rốt cuộc kẻ địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy không khí quá trầm trọng, cô đưa mắt ra hiệu với Bạc Đình, “Ăn cơm thôi! Đồ ăn sắp nguội rồi.”
Cô và Bạc Đình bưng lên năm món một canh.
Bạc Đình và A Long uống bia xong, hai người bắt đầu rót rượu trắng.
"Chị Thanh Ca, bọn họ uống nhiều như vậy, chị cũng không quan tâm sao?” Hoàng Anh che mũi.
Thẩm Thanh Ca thong thả ung dung lột tôm, “Chúng ta ăn phần chúng ta.”
Hoàng Anh cũng lột tôm ăn.
Qua hơn nửa giờ, một lọ rượu trắng mới uống xong, A Long nằm ra bàn.
Bạc Đình mới dùng dụng cụ mở nắp một bình khác, nhìn thấy A Long mềm nhũn người, anh trào phúng, “A, tôi mới mở ra, cậu đã không được rồi?”
Anh bất đắc dĩ cầm lấy bình rượu trắng, tu miệng bình, giống như uống nước sôi để nguội.
Thẩm Thanh Ca thấy thế nhanh chóng đoạt lấy bình rượu, nàng trừng mắt nhìn anh, “Sao anh còn uống nữa?”
Bạc Đình bị vợ quản, chỉ có thể nghe lời.
“Ha ha ha… Cũng chỉ có chị Thanh Ca quản được anh ấy.” Hoàng Anh cười.
Bên cạnh A Long rầm rì nửa ngày, đầu lưỡi đều lớn, “Anh, anh đừng động vào em, em khó chịu.”
“Em thích Hoàng Anh, nhưng Hoàng Anh chướng mắt em! Bởi vì em từng ở bên Bạc Trường Ngọc… Em rất hối hận.”
“Đều là em không đúng, loại người như em có tư cách gì thích người ta..."
Thẩm Thanh Ca không ngờ rằng chiêu uống say để nói thật này mạnh như vậy.
Thế mà A Long lại lập tức nói ra nhiều lời như vậy.
Cô nhìn về phía Hoàng Anh ở bên cạnh, “Thế nào? Em có vui vẻ không?”
Gương mặt Hoàng Anh ửng đỏ, trong lòng không cảm động là giả.
Nhưng cô ấy cười không nổi, “Ai biết có phải anh ấy uống rượu vào nói bừa hay không? Nếu anh ấy tỉnh lại không nhận thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Thanh Ca suy nghĩ một lát, “Vậy sáng mai xem phản ứng của cậu ấy.”
Lúc này A Long đã say như chết, Bạc Đình ném cậu ta đến phòng cho khách ngủ.
Hoàng Anh trở về nhà.
Trước khi ngủ, Thẩm Thanh Ca chống đầu nói với Bạc Đình: “Anh Đình, anh nói A Long nghĩ như thế nào? Nếu cậu ta lại né tránh, không chịu nói ra những lời như nãy thì sao, em thật sự cảm thấy cậu ta không xứng với Hoàng Anh.”
“Anh là đàn ông tốt, sao có thể biết loại hèn nhát như cậu ta nghĩ như thế nào?” Bạc Đình bắt đầu khoe khoang.
Cô cười đến đau cả bụng, tại sao Bạc Đình có thể nghiêm trang nói ra những lời khôi hài như vậy?
Bạc Đình cho cô cái chăn, lạnh giọng dạy dỗ: “Đừng cười nữa, ngủ đi.”
“Em còn chưa nói xong! Thật ra Hoàng Anh cũng có thể thổ lộ với A Long, nhưng Hoàng Anh đã chủ động 99 bước, một bước cuối cùng A Long cũng không muốn bước ra, cảm giác Hoàng Anh rất thê thảm.”
“Lúc trước có phải anh cũng rất khốn nạn hay không? Thế mà lại để em chủ động tìm anh?” Bạc Đình nhớ lại mình năm đó, hình như cũng là Thanh Ca chủ động.
Thẩm Thanh Ca nghiêm túc lắc đầu, “Anh Đình không khốn nạn, khi đó em và anh không thân, em bảo anh cưới em, anh bị dọa chạy cũng rất bình thường.”
Mấu chốt là Bạc Đình biểu hiện rất tốt, tuy rằng bị dọa chạy, nhưng lúc sau luôn cố ý vô tình xuất hiện phía sau bảo vệ cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận