Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 815 -




Thẩm Thanh Ca vỗ lưng cô ta an ủi, chuyển vào vấn đề chính, “Hồ Hoa, cô có biết tiệm may bên phố đông kia không? Tôi phát hiện chủ yếu là nhà bọn họ bắt chước chúng ta.”
“Phố đông?” Sắc mặt Hồ Hoa thay đổi, “Đó chính là tiệm may Quốc Doanh mà anh trai tôi kinh doanh!”
Cô cười nói: “Đến lúc đó tôi và anh trai cô có xung đột, cô đừng có thiên vị đó.”
“Thanh Ca, cô chính là ân nhân của tôi! Cô yên tâm, anh trai tôi thấy chết không cứu, tôi tuyệt đối sẽ không báo tin cho anh ta.” Hồ Hoa nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Ca mỉm cười trở về nhà, đem chuyện xảy ra hôm nay kể cho Bạc Đình nghe.
Đôi lông mày dày của Bạc Đình cứ nhíu lại, "Bây giờ chúng ta đi nộp đơn xin cấp bằng sáng chế?"
Anh đã từng thấy các thuật ngữ như bằng sáng chế và bản quyền trên báo chí, tóm lại, xin cấp bằng sáng chế có thể chiếm đoạt tài nguyên thị trường và kiện những kẻ bắt chước.
“Ừ.” Thẩm Thanh Ca ngồi vào bàn, cầm bút lên.
Cô đang dự định vẽ logo cho cửa hàng quần áo của mình, nếu như vậy, khách hàng có thể phân biệt được hàng thật và hàng bắt chước.
“Em vẽ cái gì thế?” Bạc Đình ở bên cạnh nhìn.
Cô vừa thiết kế vừa giải thích : "Thương hiệu của em, quạt, tủ lạnh trong nhà đều có nhãn hiệu."
Anh âu yếm xoa đầu cô: "Vợ anh thật thông minh."
"Anh Đình, anh giúp em liên hệ với A Chính. Em muốn thuê một cửa hàng khác sửa sang một chút."
"Được."
Cuối cùng, Thẩm Thanh Ca vẽ một hình thiên nga biến thành chữ Tường của Tường Hòa, và cô ấy yêu cầu mỗi người khi may quần áo phải thể thêu được cái logo này.
Vào cuối học kỳ, đơn xin cấp bằng sáng chế đã được cấp.
Thẩm Thanh Ca đem giấy chứng nhận bằng sáng chế trưng bày ở cửa hàng.
Hoàng Anh thấy giấy chứng nhận của cô, bất đắc dĩ ngước mặt lên: "Chị Thanh Ca, chị nói xem anh Bạc Đình, anh trai em và A Long đã xảy ra chuyện gì? Mấy tháng nay, ngày nào cũng không thấy bóng dáng ai đến, tiền ở trong nhà đều bị lấy đi hết! Bọn họ sẽ không làm chuyện gì xấu chứ?"
"Công ty của họ đã hoàn tất thủ tục đăng ký. Công ty vẫn còn ít người, nên bọn họ rất bận rộn." Thẩm Thanh Ca lấy quần áo, phủi nhẹ bụi ở trên.
Hoàng Anh không biết nhiều về việc đăng ký công ty, cô ấy mơ hồ.
Lúc này, mấy sinh viên đại học nữ ở bên cạnh đã ăn xong bữa cơm, tay trong tay đi tới cửa hàng nhỏ dạo quanh.
"Chiếc váy này thật đẹp! Mình có thể mặc nó vào mùa xuân." Một cô gái nói.
Một người khác nói: "Đừng! Lớp chúng ta có một cô gái mặc cái này. Eo cậu ấy trông dày như mông, trông rất buồn cười. "
Sự tức giận của Thẩm Thanh Ca đã xông thẳng lên trán, tiệm may chết tiệt!
Hoàng Anh thấy cô tức giận, nhanh chóng nói: "Haha ... Thực ra, những chiếc váy trong cửa hàng của chúng tôi rất tôn dáng, không tin tôi, cô có thể cầm đến trước gương so thử.”
"So sánh có tác dụng gì? Cô nói tôn dáng thì tôn dáng? Lại không thể mặc thử!" Một cô gái lạnh lùng giễu cợt.
"Ừm..."
Một cô gái khác hỏi: "Vậy cái váy này bao nhiêu tiền?"
"Chín đồng tiền."
"Chỉ có chín đồng tiền? Rẻ nhưng không tốt! Chiếc váy của bạn cùng lớp tôi có giá mười đồng tiền, còn là tìm thợ làm cho. Nhanh đi thôi! Quần áo ở đây chắc chắn sẽ làm xước da.” Vừa nói, cô gái kia vừa kéo bạn mình đi.
Hoàng Anh bĩu môi, cô ấy nhỏ tiếng mắng: "Đọc sách đến ngốc rồi sao? Của chúng ta đều là tơ lụa! Đồ cao cấp như vậy không nhìn ra? Chạm vào cũng không nhận ra sao?”
“Bỏ đi! Đợi chị thi cuối kỳ xong, chị sẽ đi tìm tiệm may kia tính sổ!” Thẩm Thanh Ca nháy mắt với cô ấy.
"Chị Thanh Ca, cuối cùng em cũng hiểu chị rồi! Đồ tốt như vậy, rẻ như vậy, nhưng bọn họ lại nói rẻ mà không tốt. Sao chúng ta không tăng giá lên 13 đồng tiền! Cũng không nhận ra họ nhiều tiền như vậy đấy, giả vờ giàu làm gì chứ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận