Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 784 -




Thẩm Thanh Ca nhớ lại chuyện sáng nay, chẳng lẽ khi đó cô không cẩn thận làm Bạc Đình tổn thương?
Cô đi vào phòng ngủ, Bạc Đình đang nằm ở trên giường, tay đè trán, yên lặng nhìn trần nhà.
Thoạt nhìn tựa hồ thật sự có chút buồn bực.
“Anh Đình, anh làm sao vậy? Buổi sáng có lẽ thái độ của em không tốt lắm, anh đừng để trong lòng.” Cô ngồi bên cạnh giường, xoa xoa mặt anh.
“Thanh Ca…” Giọng anh rầu rĩ.
Cô dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có phải em cảm thấy anh quá ấu trĩ, ghét bỏ anh hay không?” Bạc Đình nhíu mày.
Thẩm Thanh Ca thắc mắc tại sao anh lại hỏi ra lời này, buổi sáng cô chỉ nói anh quá xúc động, không trầm ổn mà thôi, không ngờ rằng anh tưởng tượng ra nhiều như vậy.
Cô nghiêm túc trả lời: “Anh không ấu trĩ! Em chỉ là lo anh bị tổn thương, hy vọng anh có thể không xúc động như vậy.”
“Nhưng em nói em thích người đàn ông trầm ổn.” Trong lòng Bạc Đình vẫn có chút không thoải mái.
Cuối cùng Thẩm Thanh Ca cũng hiểu tại sao anh lại buồn bực, cô dở khóc dở cười, hóa ra anh rối rắm ở chỗ này.
Cô giải thích: “Em chỉ hy vọng anh có thể sửa cái tính nói bừa, anh thế nào em đều thích, chỉ cần là anh.”
Mày kiếm của anh giật giật, rất là vừa lòng với đáp án này.
Môi người đàn ông nào đó cũng hơi hơi gợi lên, lộ ra vòng cung.
Anh đứng dậy hôn lên mặt cô một cái, “Anh nỗ lực trầm ổn một ngày, trầm ổn cũng không có gì tốt, một ngày không nói lời nào làm anh nghẹn chết.”
Cô cười phụt, không nói lời nào chính là cách hiểu của Bạc Đình về trầm ổn?
“Trầm ổn cũng không phải là ý đó, thật ra những mặt khác anh đều làm khá tốt… Nhưng sáng nay không nên đi đánh người.” Thẩm Thanh Ca đập bụp vào cánh tay anh.
Bạc Đình liếm môi, vẻ mặt kiệt ngạo, “Anh hiểu ý em, nhưng đối mặt với Bạc Dạ, anh không bình tĩnh được! Cậu ta với em…”
“Hả?”
“Không có gì…” Bạc Đình xuống giường.
Thẩm Thanh Ca kéo anh ra.
Tống Nho thấy hai vợ chồng son hòa hợp như lúc ban đầu, liền cười khanh khách không ngừng, “Bạc Đình, rốt cuộc cậu cũng đi ra à! Tôi còn tưởng rằng cậu muốn tu tiên đâu.”
“Nói bừa cả ngày.” Bạc Đình giống như một đứa trẻ phản nghịch, hừ một tiếng.
Thẩm Thanh Ca nói: “Ông ấy cũng là lo lắng cho anh.”
Bạc Đình ngoan ngoãn lấy chè đậu xanh cho mình, uống một chén lớn, “Anh cũng không đói bụng lắm, chủ yếu là một ngày nằm không nhúc nhích.”
Cô gái nào đó: Anh chắc chắn?
“Bạc Đình, sau này cậu vẫn nên trầm ổn một chút, Thanh Ca nói rất có đạo lý. Chán ghét một người không nhất thiết phải dùng nắm đấm biểu đạt, thủ đoạn nhiều lắm.” Tống Nho vô cảm nói một câu.
Thẩm Thanh Ca gật gật đầu, thật ra cho tới nay Bạc Đình làm khá tốt.
Từ khi gả cho anh, ngoại trừ gặp lưu manh, cô thật sự rất ít thấy Bạc Đình mất khống chế, lỗ mãng như vậy.
Mặt Bạc Đình tối sầm, anh gầm lên: “Lão già thúi, sao lại nghe lén tôi nói chuyện với vợ?”
“Khụ khụ…” Mặt già của Tống Nho đỏ lên.
Thẩm Thanh Ca vừa ăn bánh vừa nhịn không được đỏ mặt.
Xem ra về sau nói chuyện làm việc đều phải cẩn thận một chút, phòng không có cách âm.
Một tháng sau, sắp khai giảng.
Việc làm ăn của tiệm cơm phát triển không ngừng, chuyện đăng ký công ty của Bạc Đình và Tống Nho cũng có được tiến triển mang tính đột phá, nghe nói đã bắt đầu xử lý.
Sáng sớm, khi Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đang muốn ra cửa, bà Lý và giáo sư Lý cũng cầm túi hồ sơ đi ra ngoài.
“Bà Lý, hai người…” Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi.
Giáo sư Lý giải thích, “Đi họp, sinh viên các cô được nghỉ, giáo viên chúng tôi không có thời gian ha ha…”
“Đúng rồi, Thanh Ca, bà biết một tin tức tốt…” Bà Lý nhịn không được cười nói.
Giáo sư Lý dùng khuỷu tay đụng bà ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận