Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 683 -




“Anh đang muốn nhờ em nhìn giúp anh đấy.” Bạc Đình đưa văn kiện cho cô.
Lúc này Thẩm Thanh Ca mới phát hiện thứ này thế mà lại là đơn ly hôn của Khương Lê và Bạc Thọ Khang!
“Mẹ muốn ly hôn với cha anh?" Cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Vẻ mặt của Bạc Đình không buồn không vui, trầm giọng nói: “Ừm. Mẹ chủ động nói ra.”
Thẩm Thanh Ca ngồi bên người anh, cẩn thận đọc nội dung trong đó, Khương Lê tình nguyện rời đi tay trắng, nhưng yêu cầu tương lai tài sản của Bạc Thọ Khang phải do Bạc Đình kế thừa.
“Cái đơn này mẹ đã nhượng bộ rất lớn, chắc chắn không có vấn đề. Chỉ là cha anh có đồng ý hay không?” Thẩm Thanh Ca nói.
Cô cảm thấy hình như Bạc Thọ Khang còn không buông được Khương Lê… Bằng không khi hai người gặp mặt sẽ không cãi nhau.
“Người đàn ông tồi tệ như ông ta, không đồng ý cũng phải đồng ý! Nhiều năm như vậy, ông ta chẳng khác nào đã chết, có tư cách gì mà không đồng ý?” Giọng Bạc Đình cao hơn.
Thẩm Thanh Ca nắm lấy tay anh trấn an, “Hai người bọn họ định gặp nhau khi nào? Chúng ta cũng được đến nhỉ?”
“Ừm… Anh nói với ông ta mấy ngày nữa đến nhà chúng ta nói chuyện.” Bạc Đình sửa sang văn kiện, cất vào túi, sau đó bỏ vào ngăn kéo.
Buổi tối, 10 giờ hai người đã nằm ở trên giường.
Đối với bọn họ, giờ này cũng được coi là sớm, bởi vì ngày thường Thẩm Thanh Ca học từ đơn, Bạc Đình nghiên cứu thị trường chứng khoán hoặc là sửa chữa máy móc, ít nhất cũng đến 10 giờ rưỡi.
Bạc Đình ôm lấy cô, “Thanh Ca, em không ra nước ngoài, tương lai có tính toán gì không?”
“Em muốn mở một cửa hàng bách hóa! Nơi mà cái gì cũng có.” Thẩm Thanh Ca muốn bỏ hết mọi thứ trong không gian ra.
Bạch Đình có biết đến khái niệm bách hóa, Cảng Thành có rất nhiều bách hóa, lớn hơn Cung Tiêu Xã rất nhiều, có thể nhìn thấy hàng hóa trên toàn thế giới ở nơi đó.
Anh nhéo gương mặt non mềm của cô, “Đồ ngốc! Em muốn mở bách hoá ở Cảng Thành?”
“Ai nói phải đi Cảng Thành? Nói không chừng tương lai có thể mở ở thành phố Thượng Hải.” Cô cũng quy hoạch xong rồi.
Sang năm chính là năm 1980, cô định đến lúc đó mở một siêu thị nhỏ trước, bán chút đồ dùng sinh hoạt linh tinh, sau đó đi từng bước một chậm rãi mở rộng.
Bạc Đình đồng ý với ý tưởng của cô, nhưng cảm thấy còn lâu mới có thể kinh doanh tư nhân ở trong nước.
“Thanh Ca, nếu 10 năm sau mới có thể mở cửa hàng thì sao? Vậy em định làm gì?” Bạc Đình lại hỏi.
Thẩm Thanh Ca biết anh suy nghĩ cái gì, cô nâng mặt anh, “Tin tưởng em, em tin rằng sẽ nhanh chóng có thể kinh doanh tư nhân.”
Anh không biết tại sao cô tự tin như vậy, nhưng cũng không thể hỏi lại, khéo lại khiến cô không vui.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca dậy rất sớm, cô làm mì xào ăn.
Vừa lúc nấu nhiều, cô mời Tạ Dương và em trai em gái của cậu ta cùng tới ăn.
“Cảm ơn chị, chị làm cái này thơm quá, mùi tương vừng rất nùng.” Tạ Dương rất thích ăn.
Hai em trai em gái ăn giống hệt con mèo nhỏ, khóe miệng dính đầy tương vừng đen tuyền.
“Ăn ngon quá! Củ cải chua rất ngon!”
Điều này làm cho Thẩm Thanh Ca hồi tưởng lại mì xào sau này, khi đó các ông chủ đều sẽ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cho rất ít tương vừng, giống như nước vậy.
Một muỗng tương vừng lớn xối lên, quấy như thế nào cũng không đen, nào có người có lương tâm như cô?
Mỗi ngày Bạc Đình ăn cơm sáng không nhiều lắm, nhưng hôm nay lại hiếm thấy ăn hai chén, điều này làm cho Thẩm Thanh Ca rất có cảm giác thành tựu.
“Tương lai em cũng có thể mở một tiệm cơm!” Cô trêu ghẹo.
Bạc Đình gật đầu, trêu chọc: “Cho nên mở cửa hàng bách hóa thích hợp với em nhất, cái gì em cũng biết làm.”
Cô đè vai anh, “Chờ em phát tài, anh đừng có nịnh bợ em!”
Tạ Dương và em trai em gái nhìn hai người bọn họ ve vãn trêu chọc, rất vui vẻ, cười khanh khách không ngừng.
Rất nhanh, mùi vị tương vừng đã truyền khắp ngõ nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận