Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 530 -




“Phốc…” Người quản gia cũng bật cười.
Bạc Dạ và Trịnh Nga nhanh chóng thu dọn một vài bộ quần áo rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi hai người kia rời đi, Bạc Thọ Khang từ trên lầu đi xuống, ông ta trở lại thái độ bình thường, nói: “Thanh Ca, cảm ơn con.”
“Không cần! Tôi chỉ đang giúp Bạc Đình mà thôi.”Cô nắm tay Bạc Đình.
Bạc Thọ Khang có chút xấu hổ, gật đầu nói: “Dù sao cũng đuổi được người đi rồi! Không cần lo lắng nữa!”
“Chuyện này còn chưa có kết thúc đâu! Tôi đề nghị ông nhanh chóng liên hệ với các tờ báo để đăng câu chuyện giữa ông với Thanh Sơn lên. Giải thích rõ ràng ông đã chăm sóc, chiếu cố hai mẹ con bọn họ suốt bao năm qua như thế nào, kết quả là Bạc Dạ lại lấy oán trả ơn.”
“Được! Tốt, rất tốt!” Bạc Thọ Khang lập tức đi lên trên lầu tìm kiếm số điện thoại.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cùng nhau rời khỏi căn biệt thự.
Hai người bọn họ nhìn Trịnh Nga và Bạc Dạ ở ven đường với vẻ mặt chế giễu.
“Anh Đình, anh nên để cho ông nội nhìn thấy Bạc Dạ! Những người chỉ biết dựa dẫm vào gia đình như thế này chỉ là những lâu đài trên không mà thôi. Một khi không còn sự trợ giúp từ gia đình, bọn họ chẳng là gì cả.”
Khóe miệng của Bạc Đình nhếch lên, “Vẫn là vợ anh có mắt nhìn xa trông rộng.”
“Đó là do anh cũng đang tỏa sáng.” Cô nói thầm.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cũng ghé qua thăm Bạc Trường Ngọc một cách tượng trưng.
Mắt thấy đã sắp đến kì thi tuyển sinh đại học, mà Bạc Trường Ngọc vẫn chưa có ý nghĩ gì cả.
A Long thì vẫn luôn túc trực bên cạnh giường bệnh của Bạc Trường Ngọc, so với Bạc Phúc Lộc hay Triệu Hồng Lan còn tận tâm tân tụy hơn.
Trở về tứ hợp viện, Hoàng Anh đã bán cá xong, đang nghỉ ngơi.
Khi nhìn thấy hai người bọn họ, cô ấy lập tức quan tâm hỏi: “Bạc Trường Ngọc có làm sao không? A Long đâu rồi?”
“Bị sảy thai! Nghe nói không thể có con được nữa… A Long đang chăm sóc cô ấy.”
Hoàng Anh hạ mí mắt xuống, “Quả nhiên, anh ấy vẫn chưa thể buông tay Bạc Trường Ngọc…”
“Em đừng buồn! Mấy năm nữa là Tạ Dương lớn rồi, lúc đó em có thể tán đổ cậu ấy rồi.”
“Đáng ghét! Em ấy mới chỉ có mười lăm tuổi thôi đấy!”
Thẩm Thanh Ca không khỏi bật cười khi nghĩ đến tương lai.
Nếu Hoàng Anh thật sự tán đổ Tạ Dương, thì chẳng phải cả hai người các cô đều là vợ tổng giám đốc đúng nghĩa sao?
Sau này liền có thể hưởng thụ cách sống tiêu tiền như nước rồi.
“Em đang cười cái gì thế? Nghĩ đến Tạ Dương thì liền vui vẻ như thế hả?” Bạc Đình chọc cái đầu nhỏ của cô.
Cô vỗ nhẹ vào mua bàn tay anh và nói: ”Không phải nhá! Em đang nghĩ đến viễn cảnh tương lai em sẽ trở thành người giàu có nhất…”
Bạc Đình cười khẽ.
Anh sẽ cố gắng làm việc, chỉ cần cô muốn thì anh sẽ thử.
Buổi tối, ngươi đưa thư giao đến một gói hình vuông được gói chặt chẽ.
Khi Thẩm Thanh Ca cầm nó, cảm giác được nó rất nặng.
Cô cau mày, đặt cái gói giống như viên gạch lên bàn phòng ngủ.
“Nó nặng quá… Anh Đình, anh mua sách à?” Cô hỏi.
Thực ra, nếu Bạc Đình muốn đọc một cuốn sách về cổ phiếu thì cô có thể lấy cuốn sách ấy từ trong không gian.
“Không phải.”
Cô tò mò bóc lớp giấy bọc bên ngoài ra, vừa nhìn thấy thì cô đã choáng váng.
Thật nhiều tiền…
Là đô la Hồng Kông.
“Đây là thật hay giả thế?” Con ngươi của cô chấn động.
Số tiền này còn nhiều hơn cả số tiền Bạc Đình kiếm được từ việc lái xe đi bỏ hàng!
Một chuyến chở hàng đi, không tính hàng hóa mang về, thường cũng chỉ nhận được vài nghìn đồng tiền.
Bạc Đình cảm thấy cô giống như một chú mèo con mới sinh chưa bao giờ nhìn thấy thế giới vậy: “Là thật đấy.”
“Anh đang chơi cố phiếu à?”
“Đúng vậy.”
“Anh…” Cô không hỏi thêm điều gì nữa.
Ở đời này cùng đời trước hoàn toàn khác nhau.
Ở đời trước, trong nhật ký của Bạc Đình ghi chép rõ ràng rằng anh đã làm ra những hũ vàng đầu tiên vào đầu những năm 1980.
“Vậy bây giờ chúng ta có được coi là giàu không?” Cô đếm tiền, một lúc lâu cũng không đếm được hết.
Trời ạ!
Số tiền này có nhiều hơn tất cả số tiền tiết kiệm trước đây của bọn họ cộng lại không?
“Không tính.”
“Tại sao?”
Bạc Đình bất đắc dĩ nói: “Đô la Hồng Kông không tiêu được.”
Cô thở dài, cơ thể đột nhiên kiệt sức, yếu ớt nằm bò ra bàn.
“Khi nào được nghỉ hè, chúng ta đi thành phố Hoa Hải xem một chút, ở đó có thể bán cổ phiếu.” Rõ ràng tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận