Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 731 -




“Anh Đình, thật đẹp.” Cô mỉm cười.
Pháo hoa cháy hết chỉ trong vài giây.
Thẩm Thanh Ca rút ra một cây pháo hoa từ trong tay anh: "Anh đốt nó lên đi."
Bạc Đình quẹt một que diêm và đốt nó lên. Cô cầm cây pháo hoa vung vẫy nó trong không trung.
“Anh Đình, sao năm nay anh không đốt pháo hoa ở bên ngoài cho em xem nữa?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Anh khịt mũi lạnh lùng: "Năm vừa rồi chúng ta hẹn hò lại bị bọn nhóc phá hỏng, năm nay anh đã học được cách rồi."
Cô bật cười ra tiếng, anh cũng khá kiêu ngạo.
Thẩm Thanh Ca kiễng chân và hôn lên mặt anh một cái: "Anh đừng mặc chiếc áo len đi lung tung khắp nơi, coi chừng lạnh."
"Không lạnh, sau khi được em hôn ngược lại anh thấy nóng.” Anh ôm eo cô.
Tóc gáy sau cổ cô dựng thẳng đứng, Bạc Đình một lời không hợp thì lại trêu chọc cô!
“Mà này, anh để cây tiên nữ vào đâu thế?” Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Anh chỉ vào vườn hoa: “Em nói xem?”
“Hoa của em!” Thẩm Thanh Ca cảm thấy đau lòng.
Bạc Đình mím môi xin lỗi: “Những bông hoa này có lẽ đã bị đóng băng hư rồi, đến lúc đó anh lên núi đào cho em một ít.”
“Ồ.” Cô đau lòng nói.
Anh chỉ nghĩ muốn chuyển chủ đề, anh kéo cô đi vào phòng ngủ, "Không phải em buồn ngủ rồi sao? Chúng ta về phòng ngủ đi."
Trở lại phòng ngủ, Thẩm Thanh Ca cất chiếc vòng tay vào một chiếc hộp nhỏ.
Nếu không có dịp quan trọng, rất có thể cô sẽ không đeo lại.
Cô luôn cảm thấy những viên ngọc phỉ thuý, ngọc bích này và những thứ tương tự rất dễ bị hư hỏng khi va đập.
"Sao không đeo nữa? Em không thích à?" Bạc Đình hỏi.
"Đắt quá, em sợ hỏng mất."
Anh cau mày nói: "Đến lúc đó anh Đình sẽ mua thêm vài chiếc vòng tay cho em, hỏng rồi thì thay cái mới đeo."
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, "Bây giờ vẫn chưa phải là người giàu có."
Bạc Đình nằm trên giường, hai tay đặt dưới đầu.
Anh nhất định phải nhanh chóng kiếm được tiền để Thanh Ca có một cuộc sống tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình phát hiện ra trong nhà không có sủi cảo.
“Đi, chúng ta đi đến nhà mẹ ăn cơm.” Bạc Đình nắm tay cô, chuẩn bị đi ăn chực.
"Vậy thì ngại lắm? Mẹ chắc chắn sẽ nghĩ rằng mấy năm nay chúng ta sống không được tốt lắm. Tốt nhất là em đi mua đồ ăn." Cô kêu Bạc Đình ở nhà cán bột làm sủi cảo.
Bạc Đình đành phải ở trong bếp.
Thẩm Thanh Ca lấy phiếu mua thịt ở nhà, chạy thẳng đến Cung Tiêu Xã.
Trong dịp đón năm mới, Cung Tiêu Xã đóng cửa cũng rất sớm, nguồn cung cấp nguyên liệu càng thu hút hơn.
Những thứ bình thường không cần phải xếp hàng, mấy ngày này phải xếp hàng nửa ngày.
Khi Thẩm Thanh Ca đến khu bán thịt, hàng người đã xếp hàng dài đến cổng lớn, phía trước có ít nhất ba mươi người.
Cô đành phải đi xếp hàng.
Cô vốn dĩ dự định chuẩn bị mua một ít nấm hương các loại nhưng đành bỏ đi.
Ở nhà vẫn còn bắp cải trắng, đợi lát nữa cô sẽ làm sủi cảo nhồi thịt heo và bắp cải.
Đợi nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Thẩm Thanh Ca, cô đứng thứ ba.
Trước mặt cô là một cô bé mặc áo khoác bông màu đỏ, không may mắn ở phía sau lại là Bạch Tuyết.
Nhưng Bạch Tuyết cũng không chào hỏi cô, cô cũng lười để ý.
“Tôi đến từ xưởng xe ở phía đông, tôi muốn mua ba mươi ký thịt heo.” Người đàn ông đầu tiên xếp hàng lấy ra một xấp phiếu mua thịt.
"Được!"
Người cắt thịt lập tức cắt ba mươi ký thịt, trong phút chốc, trên thớt chỉ còn lại một cục thịt.
Những người xếp hàng phía sau chửi bới rồi bỏ đi.
Chỉ còn lại ba người trong hàng.
Trong lòng Thẩm Thanh Ca vô cùng tức giận, xếp hàng hơn nửa tiếng đồng hồ cũng thành vô ích?
Lúc này, Bạch Tuyết liền xông tới xếp hàng phía trước: "Cho tôi hai ký thịt!"
“Sao cô lại chen vào hàng?" Cô gái phía trước tức giận nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận