Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 246 -




Khi nhắc tới Bạc Đình, ánh mắt của Hoàng Tam bớt đi chút xa cách.
Anh ta nhìn lên bầu trời và nói: "Trời sắp tối rồi, cô mau đi về đi."
“Ồ……”
Thẩm Thanh Ca nhận ra sự xa cách của anh ta đối vơi mình, nhưng cô không có tức giận.
Ai sẽ kiếm chuyện với người kiếm tiền cho mình?
Về đến nhà, cô lập tức chạy vào bếp.
“Em đã thương lượng xong chưa?” Bạc Đình hỏi.
Cô giơ hai tay lên chống hông nói, “Anh ta không để ý đến em, hỏi em kinh doanh cái gì, sau đó lại đòi hàng hóa…”
Anh vừa nấu ăn vừa hỏi: “Muốn bút máy à?”
“Ừm!" Cô bĩu môi, "Anh ta nói muốn tìm người giúp em bán. Theo lý thuyết mà nói, anh ta nên yêu cầu em trả phí giới thiệu hoặc là trích phần trăm đúng không? Anh ta lại không cần tiền, còn không ký giấy gì cả là có ý gì?”
“Anh ta có phải chỉ làm có lệ với em, cho nên mới đồng ý nhanh như vậy? Tại sao anh ta lại là người như vậy?"
Bạc Đình kéo cô đứng phía sau lưng anh: “Cẩn thận coi chừng dầu bắn lên người em… Em yên tâm đi, Hoàng Tam không coi em là người ngoài, cho nên cậu ta không cần tiền.”
Cơn tức giận của cô lập tức giảm đi một nửa, "Thật sao?"
“Ừm.” Anh mỉm cười nói: “Đừng nghĩ nhiều về chuyện đó.”
“Vậy ngày mai em cùng anh ta thương lượng một chút, nên chia tiền lời như thế nào, nếu anh ta quá bóc lột người khác, cũng không thích hợp..."
Thời tiết dần trở nên lạnh hơn, Thẩm Thanh Ca mặc chiếc áo khoác màu đỏ mà Bạc Đình đưa cho cô vào sáng sớm ngày hôm sau.
Bạc Đình nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
“Có đẹp không?” Cô đứng ở bàn trang điểm soi gương thử.
Bộ quần áo này được cắt may khéo léo và mang lại cảm giác phong cách cổ điển, đồng thời phần eo có dây rút, nó làm cho vòng eo trông nhỏ hơn.
Anh gật đầu: “Rất đẹp.”
Vì phải giao hàng cho hai nhà ăn nên Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình phải cho tôm đã làm sạch vào những chiếc túi da rắn lớn rồi kéo vào thành phố.
Sau khi bỏ tôm vào túi xong, hai người đang định đi ra cửa, thì có tiếng gõ cửa.
Thẩm Thanh Ca vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Hoàng Tam đang đứng bên ngoài với vẻ mặt không cảm xúc.
“Bút máy đâu? Cô không muốn bán nữa à?"
“Muốn bán.” Thẩm Thanh Ca tiếp tục nói: “Nhưng anh định chia như thế nào? Bảy cho tôi, ba cho anh, sau đó anh sẽ chia cho cấp dưới của mình bao nhiêu?”
“Ta không cần tiền." Hoàng Tam bình tĩnh nói.
Thẩm Thanh Ca ngạc nhiên nhìn Bạc Đình, không lấy tiền là có ý gì?
Là như cô nghĩ sao?
Bạc Đình không trả lời.
Cô chớp mắt: “Như vậy không ổn cho lắm…”
“Hiện tại cô có bao nhiêu cây bút máy, đưa hết cho tôi đi. Một cây bút máy có giá năm đồng tiền, chia 3-7. Đến lúc đó tôi sẽ không đưa thiếu tiền cho cô."
Cô đành phải đi vào phòng ngủ, sau đó từ trong không gian lấy ra ba trăm cây bút, bỏ vào giỏ đưa cho Hoàng Tam.
Sau khi Hoàng Tam lấy được bút máy, Thẩm Thanh Ca còn muốn lịch sự mời anh ta ngồi xuống uống nược, nhưng anh ta đã rời đi.
“Anh Đình, Hoàng Tam giúp em không công như vậy cũng không tốt cho lắm." Cô có chút lo lắng.
Anh em ruột còn tính toán rõ ràng nữa mà.
“Em yên tâm đi.” Bạc Đình nắm lấy tay cô, chuẩn bị đưa cô ra ngoài.
“Đúng rồi, chiếc váy em may cho mẹ đã xong rồi, đợi lát nữa chúng ta ghé qua đưa cho mẹ đi.”
Khi bọn họ vào thành, Thẩm Thanh Ca đã đưa ba mươi kg tôm hùm cho mỗi nhà ăn của hai nhà máy.
Sau đó liền đến nhà Khương Lê.
Thẩm Thanh Ca đưa váy liền áo cho Khương Lê, Khương Lê yêu thích không thể đặt nó xuống, bà ấy ngay lập tức đi vào phòng ngủ để thay.
“Thanh Ca, kiểu dáng con làm rất đẹp." Khương Lê khen ngợi.
“Con có thể làm nhiều kiểu dáng khác đẹp hơn, con chỉ sợ mẹ cảm thấy kì quái thôi.”
Khương Lê cười nói: "Mẹ sống lâu như vậy, có cái gì mẹ chưa từng thấy qua?"
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
“Dì cả, cháu bắt được hai con cá trắm cỏ cho dì…”
Khương Lê ngay lập tức đi mở cửa: "Ni Ni, cháu tới liền tới. Làm gì lại mang cá trắm cỏ đến? Mau vào ngồi đi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận