Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 374 -




“Điều này không phải là rất bình thường sao?” Bạc Đình không sao cả cười lên.
Khuôn mặt nhỏ của cô càng đỏ, “Mới không bình thường, người khác thấy sẽ nghĩ em như thế nào?”
“Anh cũng làm một cái cho em.”
Người này đầu toàn là suy nghĩ đen tối thôi!
Còn rất tự hào nữa sao?
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, “Em mặc kệ anh, em đi mua bia.”
Sau khi Thẩm Thanh Ca ra cửa, ở quầy hàng trong thôn thấy Thẩm Kiều Kiều đang mua đồ ăn vặt.
Nhân viên bán hàng thấy cô ta có chút kinh ngạc hỏi, “Thẩm Kiều Kiều, không phải cô quay về trường học đọc sách rồi sao? Lúc này trường học còn chưa có tan học đúng không?”
“Cha của tôi nói tôi trước tiên không nên vội vàng đi học, rốt cuộc Thẩm Thanh Ca chưa từng được đi học, chỉ học một học kỳ thành tích đều tốt như vậy. Tôi lại thông minh như vậy, cứ tùy tiện học là được.” Lời này của Thẩm Kiều Kiều là cố ý nói cho Thẩm Thanh Ca nghe.
Thẩm Thanh Ca hơi giơ khóe miệng lên, xoay người liền đi.
Nhân viên bán hàng nghe xong lời này liên tục lắc đầu, Thẩm Thanh Ca cùng Thẩm Kiều Kiều lại không phải chị em ruột, Thẩm Thanh Ca thông minh, nhưng Thẩm Kiều Kiều không thấy thông minh được như vậy.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca tìm một vòng cũng không phát hiện ra Bạc Đình, cô cũng chưa có tâm trạng làm tôm hấp dầu.
Chờ Bạc Đình dẫn theo thùng nước trở về, cô chống eo không vui nói: “Có phải anh điên rồi đúng không? Sao anh còn đi ra ngoài vậy?”
Vẻ mặt của Bạc Đình vô tội, không hiểu chuyện gì nói: “Trong nhà không còn nước.”
“Vậy cũng không được! Em có thể đi ra ngoài múc nước.” Cô tưởng tượng đến Bạc Đình bị người khác nhìn thấy liền sợ hãi.
“Sao em có thể ngượng ngùng như vậy?” Đôi mắt đào hoa của anh cong lên, sâu kín trong đôi mắt mang theo ý đùa giỡn.
Cô nhanh chóng xoay người vào trong phòng bếp, giả vờ không nghe thấy.
Bạc Đình bất đắc dĩ sờ soạng chỗ có vết đỏ trên cổ, lại không phải anh làm sai, sao cô lại tức giận như thế?
Buổi trưa, sau khi làm xong cơm, Thẩm Thanh Ca bưng tôm hấp dầu cùng đồ ăn ra.
“Còn thừa nửa chai bia.” Cô chu đáo đặt ở trước mặt Bạc Đình.
Bạc Đình dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho cô, đau lòng nói: “Em đừng để nóng tới say nắng.”
“Hiện tại là mùa thu, em mới sẽ không bị say nắng.”
Anh đưa nước sôi để nguội cho cô, “Về sau để anh làm.”
“Được rồi! Em biết anh Đình đối với em tốt nhất.” Cô uống một ngụm nước, lập tức cảm giác không nóng như vậy.
Khi lột tôm, Thẩm Thanh Ca bẻ tôm đầu ra, ngạc nhiên phát hiện trong đầu tôm chỗ nào cũng có hạt nhỏ như là hồng ngọc.
Cô nếm thử, vào miệng ngọt thanh, nhai lên rất thơm.
“Anh Đình, anh xem tôm có hạt.” Trước kia cô thấy ở trên TV giới thiệu qua tôm hùm đất có hạt.
Có thể nói là kiếm được lợi nhuận khổng lồ!
Loại tôm hùm đất có hạt này có thể bán được mấy chục đồng tiền một con! Các doanh nghiệp còn nói trong một vạn con tôm hùm đất chỉ có thể lấy ra một con tôm hùm đất có hạt.
Bạc Đình lột mấy con, cũng phát hiện thật nhiều con trong đó đều có hạt tôm.
“Nhớ không lầm thì tôm này bắt được ở trong hang.” Bạc Đình nhớ lại nói.
Thì ra là thế!
Thẩm Thanh Ca mắng chửi các doanh nghiêp xấu xa đời sau một trăm lần ở trong lòng!
Còn không phải là tôm hùm bình thường sao?
Dám bán đắt như vậy.
“Chúng ta để cho A Long bán hai loại tôm hùm đất, tôm hùm đất có hạt tăng thêm một xu.” Cô cảm thấy chính mình tính giá này mới là hợp lý.
“Em xác định để anh đi nói sao?” Bạc Đình hỏi lại.
Một giây sau cô mới phản ứng lại lời anh nói là có ý gì.
Thẩm Thanh Ca nắm lấy tay anh, “Anh không thể đi ra ngoài! Trừ khi cái kia của anh biến mất……”
“Nếu không em lại làm thêm cho anh hai cái? Anh lừa người khác là muỗi cắn.”
“Làm gì có con muỗi nào độc như vậy? Đều đến mùa thu……”
Bạc Đình cười khẽ, “Có tật giật mình.”
Cô cúi đầu, đúng vậy, cô chính là chột dạ!
“Chờ lúc đêm khuya yên lặng anh lại đi ra ngoài được không?” Anh hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận