Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 744 -




Sau khi Thẩm Thanh Ca cúp điện thoại, cô liền cảm thấy có chút hối hận.
Biết vậy thì ngay từ ban đầu không nên hỏi anh về vụ ngoại tình đấy.
Bạc Đình vừa rồi có vẻ tức giận.
Cô hơi khát nên uống một ngụm lớn từ cốc nước.
Reng reng ——
Điện thoại lại reo.
Cô nhấc ống nghe lên, đang định hỏi là ai thì bên kia lại truyền đến một giọng nói: "Thanh Ca, anh không có ngoại tình."
"Em biết. Em chỉ... hỏi thôi."
Người phía sau thúc giục, Bạc Đình chỉ có thể nói ngắn gọn: "Tháng sau anh nhất định sẽ quay lại. Em tự chăm sóc bản thân cho tốt. Anh cúp trước đây."
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Được.”
Cô nghĩ hai người như vậy cũng tốt, trong lòng không có rào cản, muốn nói gì thì nói.
Ngày hôm sau là tết Thanh Minh, trường học được nghỉ lễ.
Thẩm Thanh Ca đến tiệm cơm vào sáng sớm.
Cổ Tiểu Liên, Trương góa phụ và Tôn Tú Tú chào Thẩm Thanh Ca ngay khi họ nhìn thấy cô.
"Thanh Ca, sao cô lại tới sớm như vậy?" Cổ Tiểu Liên cười hỏi.
Thẩm Thanh Ca nói: “Tôi đang nghĩ đến việc cho mọi người nghỉ hai ngày, không trừ lương.”
Cổ Tiểu Liên dùng giẻ lau lau kệ hàng cùng hàng hóa, "Tôi không phải kiếm được chút tiền là nghỉ! Tôi muốn ở lại để kiếm được nhiều hơn."
"Tôi muốn đi nghỉ." Trương góa phụ giơ tay.
Tôn Tú Tú cúi đầu, vẻ mặt có chút khó coi: "Em muốn ở lại, đến lúc đó có thể mang đồ thừa về nhà cho cha mẹ em ăn."
“Vậy hôm nay bà bắt đầu kỳ nghỉ.” Thẩm Thanh Ca ra hiệu cho Trương goá phụ về nhà.
Trương goá phụ vui vẻ rời đi.
Bà ta cảm thấy mình thoải mái hơn những người có bát sắt, thậm chí còn được nghỉ phép, lương cũng không thấp.
Đến giữa trưa, một người phụ nữ mắt đỏ hoe bước vào bếp nói: "Không xong rồi, con gái, cha con lại nôn ra máu!"
“A?” Đôi tay đang nấu nướng của Tôn Tú Tú khựng lại.
Thẩm Thanh Ca nói: “Nếu gia đình các người có việc khẩn cấp, liền đóng cửa tiệm đi, chị cho em nghỉ hai ngày.”
"Không, không, không..." Người phụ nữ lắc đầu, "Gia đình chúng tôi hôm nay đã mời khách đến đây ăn... Chắc hẳn cô là bà chủ. Cảm ơn cô đã chiếu cố con gái của chúng tôi."
"Đừng khách sáo, nhờ có Tú Tú, tay nghề em ấy rất tốt." Thẩm Thanh Ca mỉm cười.
Thật ra cô có chút nghi ngờ, cha của Tôn Tú Tú đã hộc máu rồi, sao còn mời người ta ăn cơm?
Hôm nay là tết Thanh Minh, trong tiệm cơm không có nhiều khách hàng.
Buổi trưa, mẹ Tôn đang ngồi trong phòng riêng chờ khách đến.
Tôn Tú Tú vừa khóc vừa nấu ăn, giọng nói nức nở của cô ta khiến Thẩm Thanh Ca cảm thấy đau lòng.
Vừa rửa bát, cô vừa hỏi: “Tú Tú, ở nhà có khó khăn gì cứ nói với chị.”
"Chị Thanh Ca, chị đã giúp đỡ em rất nhiều! Em không có gì muốn nói cả." Môi Tôn Tú Tú run run.
Nếu cô ta đã không nguyện ý, Thẩm Thanh Ca cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ mặc áo khoác bước vào.
Đôi mắt của Thẩm Thanh Ca run rẩy khi nhìn thấy người phụ nữ, đó là Tôn Lâm...
Người dì hút máu của cô!
Thế giới quả thật nhỏ!
Nửa giờ sau, Tôn Tú Tú bưng tám món ăn vào phòng riêng.
"Dì." Tôn Tú Tú nói nhỏ.
Tôn Lâm ngồi trên ghế, chân bắt chéo, cười lạnh nói: "U, chị dâu đãi ta một bữa ngon như vậy cơ à."
“Đâu có…” Mẹ Tôn cúi đầu.
"Dì, dì mau ăn đi." Tôn Tú Tú cười nói.
Tôn Lâm mỉa mai nói: "Tôi không dám ăn, khi không tỏ ra ân cần như vậy, nói đi, có chuyện gì!”
Mẹ Tôn và Tôn Tú Tú lúng túng nhìn nhau, mẹ Tôn nói: "Em gái, bệnh dạ dày của anh trai em lại nghiêm trọng rồi... vừa rồi anh ấy lại nôn ra máu!"
"Haizz, Đây là bệnh cũ của anh ấy." Tôn Lâm cau mày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận