Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 608 -




Tôn Lâm không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại có ý chí sắt đá như vậy.
Nếu không phải nhà họ Đồng vừa nghèo vừa keo kiệt, bà ta đã sớm đi tìm người nhà họ Đồng!
“Thanh Ca, cô chính là Bạc phu nhân! Cô thương xót cho nhà của chúng tôi đi, chúng tôi cũng chưa có gạo để nấu cơm.”
Sắc mặt của Thẩm Thanh Ca lạnh đi, “Anh Đình, đuổi bà ta đi.”
Bạc Đình đang muốn hành động, Tôn Lâm liền sợ tới mức bò dậy.
Bà ta vừa chạy vừa nói, “Thanh Ca, tôi chính là mợ của cô…… Cô đây là đuổi tận giết tuyệt!”
Người đi rồi, Khương Lê dịu dàng khuyên nhủ: “Thanh Ca, thật ra Tôn Lâm nói cũng đúng, em trai họ của con là vô tội. Cho ít tiền đi học cũng không phải không được…… Nếu không để mẹ đưa cho bọn họ?”
“Cho bọn họ một trăm đồng tiền sao?” Bạc Đình hỏi ý kiến của cô.
Cô có chút nghi ngờ, Bạc Đình là người yêu ghét rõ ràng như vậy, sao lại cũng nguyện ý cho tiền?
“Sao đến cả anh cũng mềm lòng vậy? Anh vẫn là Bạc Đình sao?” Cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Bạc Đình giải thích, “Anh muốn để cho quan hệ của em cùng người nhà tốt hơn một chút, ít nhất đừng giống anh.”
“Bọn họ mới không phải là người nhà, căng thẳng liền căng thẳng đi.” Thẩm Thanh Ca đã sớm suy nghĩ cẩn thận.
Toàn thế giới, cô chỉ cần một người nhà là Bạc Đình, vậy là đủ rồi.
Khương Lê giải thích: “Thanh Ca, con đừng hiểu lầm. Chỉ là mẹ cảm thấy đau lòng cho em trai họ của con…… Sẽ thật là đáng tiếc nếu điều đó khiến cậu bé không thể vào đại học được.”
“Mẹ, mẹ bị lừa rồi! Cậu con chính là bác sĩ, trong nhà có thể không có tiền sao? Liền tính không có tiền, bán đồ dùng trong nhà cũng đủ để chu cấp cho em trai họ của con đọc sách.”
Vừa nói lời này xong, Khương Lê chợt nhận ra, “Đúng vậy! Bác sĩ của bệnh viện ở trung tâm Thành phố Thượng Hải! Sao trong nhà có thể không có tiền được?”
Khương Lê rất thích con thỏ.
Buổi tối, Bạc Đình đưa hai con thỏ bỏ vào trong rổ, để cho Khương Lê đem về nhà nuôi.
“Anh đưa con thỏ cho mẹ, em nuôi cái gì?” Thẩm Thanh Ca dùng sức chọc ngực anh.
Bạc Đình nói đùa: “Anh sinh con cho em nuôi.”
“Được, vậy anh sinh đi!” Cô đánh ở trên bụng anh.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy.
Cô cảm giác cả người ấm áp, đã khỏi bệnh.
Nhưng mà rất kỳ lạ, cô không ngửi được mùi đồ ăn.
Cô mặc xong quần áo ra cửa nhìn mới phát hiện, Tôn Lâm đang ngồi ở trong sân cùng một bà cụ.
Nói vậy bà cụ này chính là mẹ của Đồng Kim Hoa, cũng chính là bà ngoại của cô.
Chắc là bị hai người phụ nữ này quấy rầy, lúc này Bạc Đình mới bắt đầu vo gạo.
Dưới chân bà cụ Đồng để một rổ khoai tây.
“Đây là cháu gái của bà, Thanh Ca đúng không! Bà ngoại rất nhớ cháu! Ai nha, giống mẹ cháu như đúc. Lần này bà ngoại tới cửa, cầm một ít khoai tây cho cháu, cháu đừng chê nha.” Bà cụ Đổng cười nói.
Thẩm Thanh Ca cười lạnh ở trong lòng, hiện tại mới đến nhận cô, giả vờ cái gì?
“Bà, bà già nên lú lẫn, nhận sai người rồi. Tôi lớn lên ở nông thôn, cỏ ở trước mộ bà ngoại đều cao hai mét!”
Nghe được lời này, bà cụ Đổng thiếu chút nữa không có tức chết.
Cô gái nhỏ này nguyền rủa mình chết sao?
“Ha ha, Thanh Ca, làm người cũng không thể quên cội nguồn! Hiện tại cậu cháu ngồi tù, mẹ cháu cũng bị xe đụng chết! Cả nhà bà ngoại cũng chỉ còn có mình cháu, Thanh Ca, cháu cần phải chăm sóc chúng ta thật tốt.” Bà cụ Đổng dịu dàng nói, nhưng trong lời nói tự tạo áp lực cho Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca ôm cánh tay nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải chăm sóc bà? Có câu nói rất đúng, cha thiếu nợ thì con trả! Con nợ thì mẹ trả! Mấy ngày hôm trước, tôi bị con trai cùng con gái của bà bắt cóc, còn chưa có đòi tiền bồi thường đâu! Bà nhanh lấy tiền ra, không cần nhiều, bà cho tôi hai mươi đồng tiền là được!”
Bà cụ Đổng cảm giác như trời sập, cô gái nhỏ này có tiền như vậy còn đòi tiền của bà cụ, “Một bà già như bà thì làm gì có tiền……”
“Không có tiền? Không có tiền liền cút!” Thẩm Thanh Ca cho Bạc Đình một ánh mắt.
Bạc Đình đi từ phòng bếp ra, dáng vẻ hung dữ.
Nhưng bà cụ Đồng không hề sợ hãi, “Tôi đã sống được bảy tám chục năm rồi, tôi còn có thể sợ một chàng trai như cậu sao? Có bản lĩnh thì hai người hãy đánh chết bà già này đi!”
Bạc Đình đương nhiên không có khả năng sẽ thật sự đánh người già, hơn nữa bà cụ Đồng đã bảy tám chục tuổi, xương đều giòn, nói không chừng chạm vào liền sẽ tan thành từng mảnh.
Thẩm Thanh Ca bảo Bạc Đình đừng hành động, cô cười, “Được! Vậy bà ngồi đi.”
Chưa đến nửa giờ, Bạc Đình liền làm xong đồ ăn.
Bạc Đình làm sườn heo chua ngọt, đậu hà lan xào tôm bóc vỏ, cà chua xào trứng, mùi siêu thơm.
Hai người ngồi ở trong nhà không coi ai ra gì mà bắt đầu ăn.
Trong sân, Tôn Lâm và bà cụ Đổng thèm đến mức nuốt nước miếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận