Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 874 -




Thẩm Thanh Ca lễ phép nói: “Bà Lý, cháu đã nghĩ kỹ rồi, cháu muốn kinh doanh tư nhân.”
"Tốt lắm! Chỉ cần có mục tiêu." Bà Lý vui vẻ nói.
Giáo sư Lý đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngắt lời: “Thanh Ca, sau khi cháu đi Bạc Đình mỗi ngày đều đến chỗ chúng ta học tiếng Anh. Học hơn nửa năm, mãi đến tháng trước chuyển qua nhà mới, nên không học nữa. Sao rồi? Cháu đã kiểm nghiệm chưa?"
“Hả?” Thẩm Thanh Ca ngẩng đầu nhìn Bạc Đình, có chút kinh ngạc.
Cô nghĩ anh bận khởi nghiệp, không có thời gian học tiếng Anh.
Anh cư nhiên luôn kiên trì.
"Ây da, Bạc Đình có phải hay không chuẩn bị chút bất ngờ cho Thanh Ca? Tôi có phải là lỡ miệng nói lộ rồi không?" Giáo sư Lý xoa xoa gáy.
Bà Lý nắm lấy cánh tay ông ta, dẫn ông ta đi, “ Cái ông già này thành công thì ít mà làm hư chuyện thì nhiều! Thanh Ca, Bạc Đình, chúng ta đi trước đây."
Thẩm Thanh Ca vẫy tay chào họ.
"Anh Đình, anh đang học tiếng Anh à? Tại sao anh không nói cho em biết?" Trong mắt cô đầy sao, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, tràn đầy ngưỡng mộ.
Bạc Đình rút cuộc đã làm được bằng cách nào?
Anh cư nhiên một bên kinh doanh làm ăn, một bên học tiếng anh!
Chẳng lẽ một ngày của người thành công như vậy không phải là 24 giờ mà là 25 giờ?
"Anh vốn định học xong tiếng Anh, thì qua nước Mỹ tìm em. Nhưng kết quả em về sớm, tiếng Anh của anh cũng không tốt lắm nên cũng không nói gì." Bạc Đình nhìn biểu cảm sùng bái của cô, cảm thấy có chút bối rối.
“Vậy thì anh nói cho em nghe đi.” Cô ôm lấy cánh tay anh.
Bạc Đình lắc đầu, "Nói không tốt, không muốn nói."
"Anh không nói à? Hừ! Em giận rồi đấy!" Cô giả vờ tức giận.
Anh vòng tay qua vai cô, mở miệng nói, "Đừng tức giận, ball ball you."
Thẩm Thanh Ca: "??"
"Anh học cái này từ ai vậy? Bà Lý mà biết thì chắc tức tới ngất đi?" Cô bật cười.
Khóe môi anh hơi nhếch lên.
Thẩm Thanh Ca bị Bạc Đình chọc cười suốt buổi chiều.
Vào buổi tối, Thẩm Thanh Ca đang chơi với chiếc máy ảnh mới, Bạc Đình liền kéo cô đến phòng làm việc.
"Làm gì vậy? Anh không phải có việc làm à?" Cô chụp ảnh Bạc Đình.
Bạc Đình đưa cho cô một tập tài liệu, trong đó có khoảng hơn chục tờ giấy: "Em phiên dịch giúp anh đi, anh cần nó cho cuộc họp sáng mai."
“… Công ty của anh không thuê người phiên dịch à?” Cô thì thầm.
Anh đưa cho cô một chiếc chìa khóa khác: “Chìa khóa két sắt, tất cả sổ ngân hàng và đồ trang sức đều ở bên trong.”
Cô cầm lấy chìa khóa, tâm trạng trong nháy mắt được cải thiện, cô khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, dùng giấy bút giúp anh phiên dịch.
Thẩm Thanh Ca nghĩ rằng nhiều nhất mất nửa giờ là đọc xong, dù sao cô cũng đã sống ở nước ngoài gần một năm, việc đọc không có trở ngại gì.
Nhưng cô chỉ dịch được vài dòng đã bị choáng ngợp bởi thuật ngữ tài chính chuyên nghiệp.
Tại sao mỗi dòng đều có thuật ngữ chuyên nghành?
Thế là cô giả vờ bình tĩnh, đi đến kệ sách lấy từ điển tiếng Anh bắt đầu dịch.
Ở phía bên kia, Bạc Đình ngồi trước bàn làm việc của mình, không ngừng viết gì đó bằng tay.
Một giờ sau, anh nhìn lên, thấy Thẩm Thanh Ca đang cau mày nằm trên ghế sofa đọc tài liệu với lòng căm thù sâu sắc.
Từ điển tiếng Anh cũng đã bị gạt qua một bên.
"Em sao vậy?" Anh hỏi với một nụ cười.
"Ừm... Thuật ngữ chuyên nghành của các anh em chưa học qua." Thẩm Thanh Ca cảm thấy hơi xấu hổ.
Ra nước ngoài cũng bằng không rồi...
Bạc Đình giơ tay về phía cô.
Cô cầm lấy tập tài liệu, chọc vào dòng chữ đã được đánh dấu.
Anh giải thích từng cái một, đợi cô ghi chép: “Quỹ cầu nối, vị thế, thị trường OTC…”
Thẩm Thanh Ca nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ: “Anh Đình, anh thật giỏi.”
“Vừa may anh chỉ biết mấy cái này thôi.” Một nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện trên môi anh.
Đáng ghét!
Bị anh lừa rồi!
“Có phải hay không anh có thể tự dịch được?” Cô cảm thấy như mình đang bị lừa.
Bạc Đình nghiêm túc nói: “Không hẳn.”
Anh là người không phải thần, làm sao có thể chưa tới một năm liền có thể nhìn hiểu những cái này?
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục dịch lên giấy bút.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, ánh mắt đầy trìu mến.
Thanh Ca, thật dễ thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận