Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 480 -




“Tôi làm gì có tiền nhiều như vậy?” Ngụy Hồng đỏ mắt, nước mắt không ngăn được chảy ra.
“Không có tiền? A, không có tiền liền đem con cho tao.”
Nói xong, người đàn ông liền duỗi tay nắm lấy cánh tay Tiểu Mộng.
Thẩm Thanh Ca bảo Ngụy Hồng thả đứa bé ra, “Được! Một khi đã như vậy, vậy anh liền ôm con bé đi đi.”
“……” Ngụy Hồng mặc dù không nỡ, nhưng vẫn nghe lời buông tay ra.
Tiểu Mộng bị người đàn ông cướp đi, ngửa đầu khóc lớn ở trong lòng người đàn ông.
Tiếng khóc muốn bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thê thảm, các bạn học trên hành lang nghe xong đều không nhẫn tâm.
Thấy con bé thật sự ở trong tay của mình, vẻ mặt của người đàn ông có chút kỳ lạ, “Coi…… Coi như mấy người thức thời.”
“Anh đi đi! Gần đây Tiểu Mộng bị ho, anh đưa cô bé đi điều trị, chữa không hết sẽ lây lên phổi. Còn có, anh nhớ rõ kiếm tiền vé xe, con bé cũng không thể ăn ngủ ở ngoài đường.” Thẩm Thanh Ca mở cửa lớn hơn nữa.
Người đàn ông này rõ ràng đang gặp khó khăn……
Trong túi của anh ta chỉ có mấy đồng tiền……
Đừng nói khám bệnh, liền tiền vé xe lửa về nhà đều không đủ.
Anh ta tới đấy để mang Ngụy Hồng cùng đứa bé về…… Ngụy Hồng thương con nhất.
Chỉ cần dùng con bé để uy hiếp, cô ấy liền ngoan ngoãn nghe theo lời anh ta nói.
Về phần ly hôn, ha ha, cô ấy thành thật như vậy, chắc chắc không dám.
“Ngụy Hồng, mày là đồ khốn! Mày làm con tao bị bệnh liền đưa cho tao sao? Mày đừng nghĩ tiêu tiền của tao.” Người đàn ông dùng một tay ném Tiểu Mộng lên trên giường.
Ngụy Hồng đau lòng chạy nhanh ôm lấy Tiểu Mộng, “Anh là người sao? Nếu là hôm nay Tiểu Mộng bị thương, tôi sẽ liều mạng với anh!”
“Đừng có cho thể diện mà không cần! Mấy ngày nữa tao lại đến! Mày mà tiếp tục không đưa tiền, tao liền bán Tiểu Mộng!” Người đàn ông hung hăng đi rồi.
“Thanh Ca, phải làm sao đây? Anh ta muốn bán Tiểu Mộng …… Tiểu Mộng là mạng sống của chị.” Ngụy Hồng luống cuống nhìn về phía cô.
Lúc này, Triệu Tiểu Tĩnh đã ăn cơm xong vừa về ký túc xá, cô ấy đóng cửa lại.
“Chị Ngụy Hồng, đừng nghe anh ta nói bừa! Còn bán người, anh ta có gan sao?” Triệu Tiểu Tĩnh không để bụng.
Thẩm Thanh Ca nói: “Người đàn ông kia điên rồi, vừa rồi dám ném Tiểu Mộng, nói không chừng thật sự sẽ tức nước vỡ bờ bán Tiểu Mộng.”
Nói đến đây, cô đưa Ngụy Hồng đi đến sau hồ.
Cô nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay chị kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Vốn dĩ kiếm được bốn năm chục! Chính là Tiểu Mộng bị bệnh, chị mua thuốc khám bệnh cho con bé, lại đặt mua giày và quần áo mới…… hu hu…… Sớm biết như thế liền không mua giày mới cho con bé.”
Thẩm Thanh Ca an ủi vỗ bả vai cô ấy, “Còn có mấy ngày, chị cố gắng bán bút máy đi.”
“Thanh Ca, nếu không thì chị về huyện thành với anh ta cũng được? Hiện tại chị vừa nhắm mắt liền hiện lên hình ảnh anh ta bán con bé đi, chị cũng không dám rời khỏi con bé.”
“Nếu như vậy, hai tháng chịu khổ này của Tiểu Mộng đều phí công. Chị không yên tâm, mấy ngày này có thể để cho chồng em coi con bé giúp chị.”
“Cảm ơn!” Ngụy Hồng đành phải cắn chặt răng, tiếp tục kiên trì.
Cô ghé sát vào bên tai Ngụy Hồng, “Còn có một việc, chị nhanh……”
Sau khi về nhà, Thẩm Thanh Ca nói quyết định của cô cho Bạc Đình nghe.
Bạc Đình tỏ vẻ đau đầu, “Em coi anh giống bảo mẫu sao? Bạc Trường Sinh đều đã làm đầu anh đủ lớn rồi.”
Cô lấy lòng hôn ở trên má anh một cái, “Không phải anh thích con gái sao? Làm anh cảm thụ cảm giác nuôi con gái trước!”
“Nuôi em đã để cho anh cảm nhận đủ rồi.” Giọng nói của Bạc Đình cưng chiều.
“Tiểu Mộng ngoan hơn em nhiều! Ngày mai không có tiết học, hai chúng ta đưa con bé đi dạo vườn bách thú.”
Vừa nghe có thể hẹn hò cùng Thanh Ca, tâm trạng anh rạo rực, mang trẻ con liền mang trẻ con đi.
Lúc trước, Thẩm Thanh Ca nhận được ba tấm vé vào cửa vườn bách thú mà Vương An Na gửi tới.
Cha mẹ của Vương An Na là người chăn nuôi ở vườn bách thú cho nên có biện pháp lấy được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận