Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 678 -




Hoàng Anh thấy thế, trêu ghẹo nói: “Chị Thanh Ca, chị còn trêu ghẹo em, nói em vui vẻ! Không phải chị rất vui vẻ à?”
“Bọn chị còn đang cãi nhau đấy.” Thẩm Thanh Ca xấu hổ.
Người đàn ông thúi này, thế mà lại trộm ký tên trên đơn xin du học của cô!
Bạc Đình bắt lấy tay cô, “Cãi nhau cái gì mà cãi nhau? Về nhà anh Đình làm đồ ăn ngon cho em.”
“Em không đói bụng!” Thẩm Thanh Ca hất tay anh ra.
Bạc Đình còn muốn dắt tay cô, “Anh đói.”
Thẩm Thanh Ca nhanh chóng vọt đến sau lưng Hoàng Anh.
Người bán rong bên cạnh đều lớn tuổi, nhìn đôi vợ chồng son giận dỗi, không khỏi khuyên nhủ: “Hai vợ chồng nào có cái gì không qua được điểm mấu chốt?”
“Cô gái, chồng cô rất quan tâm cô! Mau về nhà đi.”
Thẩm Thanh Ca cảm giác thật mất mặt, đành phải không cam lòng đi theo Bạc Đình.
Thẩm Thanh Ca ngồi ở ghế sau xe đạp, nắm góc áo anh, dọc đường đi đều không muốn phản ứng Bạc Đình.
“Thanh Ca, em còn giận dỗi à?”
“…”
“Anh sai rồi được không? Em đánh anh đi.”
“…”
Bạc Đình nói lời hay suốt một đường, Thẩm Thanh Ca cũng chưa phản ứng.
Xe đạp dừng lại ở cổng lớn tứ hợp viện.
Cô nhảy xuống xe, nhanh chóng vào cửa, giữ cửa định khép lại.
Muốn nhốt Bạc Đình ở ngoài cửa, nhưng Bạc Đình nhanh hơn một bước nghiêng thân mình len vào cửa.
Anh đè cô lên ván cửa, hơi thở cực nóng phả vào mặt cô, “Em còn tức giận à? Em đánh anh được không?”
“…”
Thấy cô mềm cứng không ăn, anh cắn cánh môi cô một cái.
Thẩm Thanh Ca ngây ngẩn cả người: ???
Người đàn ông thúi này làm sai, còn cắn cô!
“Ưm…” Cô đẩy ngực anh ra.
Nhưng sức lực nam nữ cách xa, chỉ cần Bạc Đình không buông tay, căn bản là cô không thể lay động được chút nào.
Cô chống cự nửa ngày, rốt cuộc không còn sức lực, hai tay vô lực rũ xuống.
Cốc cốc!
Ván cửa đột nhiên bị gõ vang.
Cô sợ tới mức thân thể cứng đờ, Bạc Đình lập tức buông cô ra.
Thẩm Thanh Ca chân mềm vô lực ngã vào người Bạc Đình.
Toàn bộ không khí trong phổi cô đều bị hút hết rồi, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Bạc Đình mở cửa vừa thấy, hai cảnh sát đứng ở cửa.
“Xin hỏi đây có phải là nhà của đồng chí Thẩm Thanh Ca không?” Cảnh sát hỏi.
“Đúng vậy.” Bạc Đình gật đầu.
Cảnh sát vẫy tay với người sau lưng, “Vậy thì tốt!”
Một người đàn ông làn da ngăm đen, râu ria xồm xoàm, mặc áo bông đen đi đến phía trước, cười ha ha, “Thanh Ca! Rốt cuộc cũng tìm được em!”
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy Lưu Đại Xuân sợ tới mức trốn ở phía sau Bạc Đình, đây quả thực là ác mộng!
“Anh Đình…”
Mặt Bạc Đình trầm xuống, “Các người dẫn cậu ta tới làm gì?”
“Cậu ấy nói mình vào thành tìm vợ! Vợ anh ta bỏ trốn với người khác!” Cảnh sát nói ra những gì mình nghe được.
Lời này khiến hàng xóm xung quanh đều dựng lỗ tai nghe lén.
“Vợ, vì tìm em mà anh đi ba ngày ba đêm mới đến thành phố Thượng Hải… Anh đói đến mức choáng váng, nhặt cơm thừa ở đống rác ăn… May là cảnh sát đã cứu anh hu hu…” Nói xong, Lưu Đại Xuân tủi thân khóc lóc.
Mấy người hàng xóm chụm vào nhau, xì xào nói: “Thẩm Thanh Ca trẻ như vậy, tuổi Bạc Đình cũng không nhỏ. Không phải Thẩm Thanh Ca thật sự bỏ trốn ra gả cho Bạc Đình đấy chứ?”
“Tôi nhìn rất giống! Tuổi người đàn ông kia với Thẩm Thanh Ca nhìn qua không hơn kém bao nhiêu.”
Bạc Đình nghe thấy mấy lời nhảm nhí này tức giận đến cực điểm, anh trực tiếp đóng cửa, “Cút hết cho ông!”
Cảnh sát và Lưu Đại Xuân dùng sức gõ cửa, “Đồng chí, mời anh nói chuyện cho rõ!”
“Anh trả vợ cho tôi! Hu hu… Trả vợ cho tôi!”
Thẩm Thanh Ca cũng bảo Bạc Đình đem cửa mở ra, “Anh Đình, chúng ta ra nói rõ ràng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận