Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 457 -




"Bà ơi, bà đừng nghe lời Bạc Đình nói! Cháu chỉ là may mắn một chút thôi, vậy mà anh ấy lại đi khắp nơi khoe khoang chuyện đó." Mặt của Thẩm Thanh Ca đỏ bừng, mở miệng nói.
Bà cụ xua tay, “Chỉ dựa vào may mắn sao có thể vào được đại học Kinh Hải chứ? Mười năm trước, dù có may mắn đến đâu, nếu không đạt 400 điểm cũng không thể vào được đại học Kinh Hải."
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy một người mặc vest đi tới, ông ta thỗ lỗ mở cửa nhà.
“Bà mở cửa mở lâu quá, tôi còn tưởng trong nhà có trộm.” Một giọng nam trầm trầm quen thuộc vang lên.
Người tới không ai khác chính là giáo sư Lý.
“Giáo sư Lý!” Thẩm Thanh Ca cao giọng, kinh hãi nói.
Giáo sư Lý đưa tay ra bắt tay với Thẩm Thanh Ca, vừa bắt tay vừa nhìn bà cụ: "Bà lão, cô ấy là cô gái thông minh mà tôi từng gặp ở trong thôn, tên là Thẩm Thanh Ca!"
Bà cụ nhìn Thẩm Thanh Ca, "Cô gái, cô đang học chuyên ngành gì ở Đại học Kinh Hải thế?"
"Tiếng Anh ạ."
Bà cụ tỏ vẻ tự hào, quay sang hừ một tiếng với giáo sư Lý, "Bà là giáo viên của học viện ngoại ngữ! Nếu sau này cháu có gì không hiểu, có thể đến tìm bà!"
"Cháu cảm ơn bà Lý."
Mấy người trò chuyện hơn nửa giờ, Bạc Đình vừa mở cửa liền nhìn thấy mấy người đang đứng ở cửa trò chuyện như mở hội.
“Thời tiết lạnh như vậy, em đứng ở bên ngoài làm gì?” Bạc Đình bất đắc dĩ hỏi.
“Vẫn là để anh đi mua thì hơn.” Anh nói xong liền nhanh chóng lấy tiền mà Thẩm Thanh Ca đang cầm, nhanh chân bước đi.
Thẩm Thanh Ca bật cười.
"Thanh Ca, Tiểu Bạc là một người tốt! Cháu gả đúng người rồi đó." Bà cụ nhướng mày nhìn Thẩm Thanh Ca.
Giáo sư Lý giả vờ không vui: “Bà gả không đúng người sao?”
Bà cụ ném bắp cải mới mua vào người giáo sư Lý.
"Cháu nói gì cơ?" Bà cụ quát lớn, nhưng vẫn là nhanh quay sang nói với cô, "Đừng để Tiểu Bạc tự mình ra ngoài mua đồ!"
Thẩm Thanh Ca thấy tình hình thành ra như vậy, vội vã về nhà.
Buổi tối, A Long và Hoàng Tam đến như đã hẹn.
Bọn họ lấy rượu ra uống, đúng là đàn ông uống rượu với nhau, hết ly này đến ly khác, một lúc sau, bình rượu đã hết.
Thẩm Thanh Ca ăn một chút thức ăn liền cảm thấy no.
Mai là thứ hai, buổi sáng cô có tiết sớm, tối nay cô định quay lại ký túc xá để ngủ.
“Anh Đình, em quay lại trường học trước.” Cô nói với Bạc Đình.
Nhưng Bạc Đình lại nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng, “Em đừng đi mà, đừng để anh lại một mình, ở lại với anh đi.”
“Muốn em cùng anh uống rượu sao?” Cô xua tay nói.
“Em đừng đi, chúng ta đi lãnh chứng, anh liền đưa em đi gặp cha mẹ...” Bạc Đình hôn lên mặt cô.
Thẩm Thanh Ca giật mình, hai vai co rúm lại.
Anh chắc không phải thực sự say rồi chứ?
"Hahahaha... đại ca say rồi!" A Long cười lớn.
Hoàng Tam chỉ vào Bạc Đình nói: "Đúng rồi! Hôm qua không phải bọn họ đã kết hôn rồi sao?"
"Náo láo! Rõ ràng là hôm trước mới đúng."
Đầu Thẩm Thanh Ca như sắp nổ tung!
Những người say rượu, đúng là tất cả đều giống nhau!
A Long và Hoàng Tam cãi nhau, người này nói, người kia liền chen mồm vào, sau cùng vẫn là dìu nhau đi, "Chị dâu, chúng tôi không quấy rầy hai người động phòng!"
Thẩm Thanh Ca ôm lấy khuôn mặt Bạc Đình, khuôn mặt anh vẫn thật đẹp kể cả khi anh uống say, đúng là khung cảnh thú vị.
"Bạc Đình, anh say rồi, đi ngủ đi."
Bạc Đình thở dài, sau đó tỏ vẻ nghiêm túc, "Anh không đi ngủ! Chúng ta bây giờ liền đi lãnh chứng, sau đó anh liền đưa em đi gặp cha mẹ!"
Thẩm Thanh Ca: ......
"Chúng ta đã kết hôn được một năm rồi! Giờ còn cái gì mà đi lãnh chứng chứ?"
"Chúng ta đã kết hôn rồi?" Anh nhìn cô dò hỏi.
“Kết hôn rồi!”
Cô kéo Bạc Đình vào phòng ngủ, đẩy anh lên giường.
Nhưng Bạc Đình lại nắm chặt cổ tay, đáng thương nhìn cô, “Không phải sau khi kết hôn chúng ta sẽ ngủ cùng nhau sao.”
“Anh say thật rồi à? Sao lại toàn nói linh ta linh tinh gì thế!”
Người đàn ông kéo tay một cái, cô liền bị ôm trọn trong vòng tay của anh.
Bạc Đình ôm cô thật chặt, khóa cô trong vòng tay của anh, chưa đầy nửa phút đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Thanh Ca cố gắng mấy lần nhưng vẫn không thể nào thoát ra được khỏi vòng tay anh, cuối cùng vẫn là nhắm mắt đi ngủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận