Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 709 -




Chờ đợi nửa giờ, thời tiết có chút nóng bức.
Bảo vệ chậm rãi quay lại: “Bếp trưởng của chúng tôi nói không cần, tôi đã nói giúp rồi.”
“Cảm ơn.” Thẩm Thanh Ca lịch sự mỉm cười.
Sau đó, cô đến một số nhà xưởng khác, nhận được câu trả lời tương tự.
Buổi trưa, nắng gần như hun ra khói, mặt cô đỏ bừng, chạy xe đạp về nhà.
Cô nóng đến mức như nướng trên đĩa sắt, chịu đựng cái nóng như thiêu đốt.
Đầu đau, bụng cũng đau....
Khi chiếc xe đạp được đẩy đến tiệm cơm quốc doanh cách nhà cô không xa, tầm nhìn của cô tối sầm, cô bất ngờ ngã xuống.
"A...có người ngất đi!"
Năm phút sau Thẩm Thanh Ca lại mở mắt ra, dầu gió trên nhân trung và thái dương kích thích các giác quan của cô.
Lúc này cô mới có thể mở mắt.
Trước mặt cô là ông Lâm và Hồ Hoa.
“Em gái, em mau uống chút nước đi.” Ông Lâm đưa ly nước cho cô.
“Cám ơn!” Cô uống hết nước trong cốc thủy tinh chỉ bằng một hơi.
"Cám ơn cái gì, nếu không có em giúp đỡ, Điềm Nữu của chúng tôi có lẽ đã bị con điên Điền Thúy Hoa đánh chết!"
Hồ Hoa quan tâm hỏi: "Thanh Ca, cô cảm thấy thế nào rồi? Tôi đã nhờ người đi thông báo cho Bạc Đình rồi!"
"Tôi chỉ là bị say nắng, có chút buồn nôn." Cô nghĩ lát nữa đi vào không gian lấy chút hoắc hương chính khí* uống.
**[Hoắc hương chính khí là một bài thuốc dân gian được ông bà ta sử dụng từ rất lâu đời nhằm điều trị các bệnh chính khí và tỳ vị vốn hư nhược. Nó còn có thể giải cảm, tiêu chảy…..]
Ông Lâm nói: "Tôi thấy đúng là giống say nắng, mặt đỏ bừng còn chưa khỏi. Em gái, trời nóng như vậy mà đi lang thang làm gì?"
"Đúng rồi... tôm của tôi đâu rồi." Cô chợt nhớ ra, vội vàng đứng dậy đi tìm.
Ông Lâm chỉ vào chiếc xe đạp trước cửa: “Đừng lo lắng, không ai lấy trộm nó đâu.”
Thẩm Thanh Ca tìm thấy tôm hùm đất cay được bọc chặt trong băng gạc để ở giỏ xe, thời tiết nóng nực, cô đã đi bộ cả buổi sáng, nếu không ăn e rằng sẽ hư.
Cô mang tôm hùm đất cay ra, bảo bọn họ cùng ăn, "Tôi chính là muốn đi hỏi nhà ăn ở nhà xưởng, xem bọn họ có muốn ăn tôm hùm đất không ấy mà. Kết quả bận cả một buổi sáng, không một ai muốn ăn! Thôi thì chúng ta ăn cùng nhau đi cho xong."
"Thơm quá, vậy tôi liền mặt dày nếm thử một cái." Hồ Hoa nhịn không được vặn một cái ăn.
Ông Lâm cũng biết tay nghề của Thẩm Thanh Ca, món nội tạng cá mà cô bán trước đây rất ngon.
Anh ta cũng vặn một con, không cần phải nói, anh ta cũng biết phải bóc vỏ, miếng thịt tôm vừa đưa vào miệng, anh ta không khỏi vặn một con khác lên ăn.
"Thật ngon! Em gái, em lấy được loại sâu bọ này ở đâu ra?" Ông Lâm hỏi.
“Chỗ của Tạ Dương!” Thẩm Thanh Ca nói thật.
Ông Lâm tựa hồ đã nắm được phao cứu sinh, “Đến lúc đó tôi sẽ thử nấu xem, tiệm cơm quốc doanh này của tôi làm qua làm lại cũng có mấy món, khách hàng ăn đến phát ngán, gần đây cũng chả kinh doanh được gì, sắp phá sản đến nơi rồi.”
Hai mắt của Thẩm Thanh Ca sáng lên, "Anh Lâm, đây là tiệm cơm quốc doanh của anh à? Anh là quản lý của tiệm cơm này?"
Ông Lâm ngượng ngùng xoa sau đầu, "Tôi không phải đã giải ngũ sao? Trước đây lập qua công nên cấp trên cho tôi vào một đơn vị tốt."
Cái này chính là không tốn công phí sức!
"Anh Lâm! Anh lấy bát tôm này đi. Sau này nếu anh cần mua tôm thì đến chỗ tôi!" Thẩm Thanh Ca đột nhiên trở nên hưng phấn.
Ông Lâm thản nhiên đồng ý: "Được, được."
Anh ta vẫn không tin, tay nghề của anh ta tốt như vậy, chẳng lẽ không làm ra được món tôm hùm đất này!
Anh ta sớm đã nếm ra rồi, con tôm này dùng tỏi, tiêu Tứ Xuyên, ớt, bia...
Vừa mới nói chuyện, Bạc Đình như cơn gió mà lao tới.
“Thanh Ca thế nào rồi?” Anh chạy tới, thấy cô ngồi yên ổn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thanh Ca, anh đưa em đến bệnh viện.” Bạc Đình kéo cổ tay cô, lo lắng đến mức mất trí.
Điều này khiến ông Lâm và Hồ Hoa bật cười.
"Bạc Đình, xin đừng làm khổ em ấy nữa! Em ấy mới đỡ một chút sau khi say nắng."
Hồ Hoa cũng nói: "Bạc Đình, tôi xưng là người đã từng trải phải chỉ trích cậu rồi! Mùa hè nắng nóng như vậy, cậu để vợ mình chạy đôn chạy đáo, trong khi bản thân thì ở nhà tận hưởng không khí mát mẻ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận