Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 389 -




Bạc Đình vào văn phòng, có mấy người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang nhàn nhã uống trà.
Người đàn ông đứng đầu nhìn thấy Bạc Đình, mắt trợn trắng.
"Vương Quý, cậu kêu cậu ta đến đây thật à? Người chưa từng trải qua huấn luyện như cậu ta cũng xứng vào được xưởng chúng ta ư?"
"Lý Nam, là anh Bạc Đình, chờ một lát là thấy kết quả! Anh đừng vội kết luận." Vương Quý tìm một chỗ ngồi cho Bạc Đình.
Sau khi Bạc Đình ngồi xuống, nhìn xung quanh một vòng, "Ở chỗ các cậu có công cụ sửa xe hơi không?"
"Không phải đều giống nhau à?" Vương Quý có chút mờ mịt.
Bạc Đình lắc đầu, công cụ sửa chữa hai loại xe này không hoàn toàn giống nhau.
"Hãy để chủ nhiệm của các người đi huyện Châu mang về một số công cụ sửa xe hơi." Bạc Đình gõ nhẹ mặt bàn.
"Được." Vương Quý nhanh nhẹn chạy ra khỏi văn phòng.
Bạc Đình nhìn xung quanh một vòng, không nhanh không chậm đứng lên, cũng chuẩn bị đi.
Chân dài bước nhanh, khi đi đến cửa, bên cạnh có vài người cười.
"Ha ha... Vương Quý vừa rời khỏi đã đi rồi? Nhà thiết kế đại tài?" Lý Nam chê cười nói.
Bạc Đình khinh thường nói, "Không thì sao?"
"Không có công cụ, ít nhất cậu cũng biết vẽ bản thiết kế chứ? Mới thế đã muốn tan tầm rồi à?" Anh ta trào phúng.
Bạc Đình khinh thường liếc nhìn bọn họ, "Tôi không muốn lãng phí thời gian vì những người không liên quan."
"Nói chuyện kiểu gì đó? Các anh em, cho cậu ta một bài học nào." Lý Nam chỉ vào Bạc Đình.
Mấy người đàn ông lập tức vọt lên, nắm bàn tay thành nắm đấm muốn đánh Bạc Đình.
Thật ra xuất phát điểm của mấy người bọn họ cũng giống Lý Nam, nhưng Lý Nam diện mạo đoan chính, con gái của chủ nhiệm bộ phận thiết kế đang theo đuổi anh ta, nửa năm ngắn ngủi, Lý Nam đã thuận lợi từ học trò ở phân xưởng trở thành công nhân viên chức của bộ phận thiết kế.
Cho nên người trong văn phòng đều nịnh bợ Lý Nam.
Bạc Đình có chút không nói nên lời, vốn dĩ Thanh Ca còn dặn dò anh hiền lành một chút, văn minh một chút, kết quả mấy kẻ ngu xuẩn không biết trời cao đất dày lại rảnh rỗi tới kiếm chuyện.
Anh đá một chân, một người đã bị đá bay vào tường.
Hai người khác định ỷ vào ưu thế về số lượng đánh Bạc Đình, Bạc Đình nhanh hơn một bước nắm lấy tay bọn họ, trở tay quăng một cái, hai người bị đập mạnh ngã trên mặt đất.
"Sáng sớm tính rèn luyện thân thể với tôi à?" Bạc Đình mỉa mai nói.
Lý Nam sợ tới mức cẳng chân run rẩy, anh ta hô to, "Cứu mạng! Đánh người! Lưu manh đánh người!"
Chỉ chốc lát sau, chủ nhiệm phòng thiết kế ở cách vách Triển Thiên và cha Vương chạy đến.
Nhìn thấy mấy công nhân trong văn phòng quỳ rạp trên mặt đất kêu đau, sắc mặt bọn họ đều tái đi.
"Chủ nhiệm Triển, ông xem người mới này đi, vừa rồi cậu ta đánh người đó!" Lý Nam giả bộ sợ hãi.
Triển Thiên không vui, nói: "Cái này... chủ nhiệm Vương, đây là người tài mà anh giới thiệu? Ngay ngày đầu tiên đi làm, cậu ta cư nhiên lại đánh người! Đừng nói đến việc không biết cậu ta có năng lực hay không, cho dù là có năng lực thì cũng không thể đánh người ta."
"Bạc Đình, sao lại thế này?" Cha Vương khó xử nháy mắt với Bạc Đình.
Bạc Đình khinh thường nói: "Chủ nhiệm, ông bất công quá rồi! Tôi một người đánh ba người, sao ông không thấy bọn họ lấy nhiều đánh ít? Ma cũ bắt nạt ma mới? Chỉ là không khéo tôi đánh nhau giỏi hơn bọn họ, nên mới thắng thôi. Nếu bị thua, ông chỉ nhìn thấy tôi ở bệnh viện."
Lời này rất có đạo lý!
Loại chuyện như đánh nhau, không phải ai thua thì có lý, ai thắng sẽ vô lý.
Cha Vương vừa nghe là bên mình có lý, ông ấy ưỡn ngực ngẩng đầu, ngạo nghễ nói hùa vào: "Đúng vậy, Triển Thiên, Bạc Đình chính là chồng của con gái bạn tôi, cũng có thể coi là con rể của tôi! Cậu ấy cũng không phải người không nói đạo lý."
Triển Thiên cảm thấy rất mất mặt, dạy dỗ bọn người Lý Nam: "Ngày đầu tiên người mới đến làm, các cậu trêu chọc cậu ta làm gì? Nếu để tôi thấy một lần nữa, tôi sẽ trừ tiền thưởng của các cậu!"
Mấy người bị đánh vừa nghe đến việc bị trừ tiền, không dám giả vờ, lập tức bò dậy.
Lý Nam không cam lòng nói: "Chủ nhiệm Triển, đều là do tên Bạc Đình này! Ngày đầu tiên đi làm, mới ngồi vài phút đã muốn đi. Nhìn cậu ta về sớm, tôi không chịu nổi, mới muốn cho người giữ chặt cậu ta..."
"Có đúng vậy không? Tại sao vậy?" Cha Vương hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận