Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 522 -




Thẩm Thanh Ca dẫn Hoàng Anh đi gặp Tạ Dương.
Thẩm Thanh Ca nói: “Tạ Dương, chị đã tìm được người phụ giúp cho cậu rồi! Về sau cậu bắt được cá thì để Hoàng Anh giúp cậu bán.”
Tạ Dương tuy nhỏ hơn Hoàng Anh hai tuổi nhưng lại cao hơn cô ấy.
Cậu ta nhìn từ trên xuống dưới Hoàng Anh, "Có thể không? Cô ấy không phải chỉ là một cô bé thôi sao?"
Hoàng Anh đặt hai tay lên hông nói: “Nhóc con! Chị có thể làm tốt hơn em đó.”
Tạ Dương tin tưởng Thẩm Thanh Ca, cậu ta bắt đầu nói: “Em có thể vớt được hơn chục thùng cá mỗi ngày. Cua 1 ký giá 80 xu, cá trắm cỏ một ký 50 xu………”
Giá này so với Cung Tiêu Xã có vẻ rẻ hơn.
Hoàng Anh nóng lòng muốn bỏ tiền ra mua khi nghe được mức giá phải chăng như vậy.
Tạ Dương lại nói: “Em phát hiện nếu đi đến khu quân sự, nhà giáo viên và những nơi khác thì rất dễ bán! Nếu đi đến những con hẻm bình thường và những nơi tương tự như vậy thì lại không dễ bán.”
Hoàng Anh hỏi: “Không ngờ còn có thể kiếm tiền, chia tiền thế nào đây?”
Tạ Dương nhìn về phía Thẩm Thanh Ca, Thẩm Thanh Ca nói: “Tạ Dương, tự mình quyết định, đây là việc của em.”
“Được rồi!” Tạ Dương suy nghĩ vài giây: “Một con cá là 10 xu.”
Hoàng Anh đồng ý nhưng vẫn có chút không cam lòng.
Một con cá chỉ có 10 xu!
Cô ấy bán bút và kiếm được hai đồng tiền từ mỗi cây bút.
Thẩm Thanh Ca nhìn ra cô ấy đang suy nghĩ cái gì, cô liền mở miệng nói: “Không phải nhà nào cũng cần bút. Thị trường cá rất lớn...……”
Hoàng Anh nghe xong lời này liền run lên, hầu như nhà nào cũng ăn cá phải không?
Chỉ cần chăm chỉ làm, tương lai nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Bên kia, A Long thò đầu ra nhìn Hoàng Anh và những người khác.
A Long cau mày: “Đại ca, người đàn ông đó là ai? Sao bọn họ còn vừa nói vừa cười?”
Bạc Đình lật xem cuốn sách kinh tế, nhàn nhạt nói: “Một thằng nhóc con.”
“……”
Hỏi một tràng chỉ nghe được một câu trả lời ngắn gọn duy nhất.
A Long lẩm bẩm tự nói: “Tại sao Hoàng Anh lại cười vui vẻ với người đàn ông đó? Bọn họ về sau còn cùng nhau buôn bán, có vẻ không ổn lắm đâu?”
Bạc Đình cười nhạt: “Nếu cậu ghen thì đi theo đuổi đi! Đừng ở chỗ này làm phiền tôi.”
“Làm sao em có thể ghen chứ? Em chỉ lo lắng sợ Hoàng Anh sẽ bị lừa vì em ấy quá ngây thơ thôi! Đại ca, chẳng lẽ anh còn không hiểu rõ em?"
Đang nói, Thẩm Thanh Ca cùng Hoàng Anh trở về.
Hoàng Anh có chút hưng phấn: “A Long, ngày mai tôi không cùng anh xem phim nữa đâu! Tôi muốn đi bán cá.”
A Long cau mày, quở trách nói: “Bán cá? Toàn tiếp xúc với mấy con cá đã chết! Chẳng lẽ không có ai biết bắt cá à? Còn bán cá nữa!”
"Không biết bắt cá! Cậu cho rằng nhà họ Bạc sẽ tự mình bắt cá sao?
A Long không nói nên lời: “…… Dù sao thì bán cá hôi hám như vậy, cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Sao anh cứ đả kích tôi thế? Tôi không có học thức, lại không hề có tiền……”
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói: “Hai người về nhà cãi nhau đi!”
Hoàng Anh quay người bỏ đi, còn A Long nhanh chóng đuổi theo cô ấy.
Sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Thanh Ca thở dài một hơi, tai cô cuối cùng cũng được tên tĩnh.
Cô ngồi trên ghế đá, hai tay ôm mặt hỏi: “Anh Đình, A Long đang ghen sao?”
Bạc Đình gật đầu.
“Ghen còn không biết nói chuyện cho đàng hoàng, đúng là làm cho người khác bực mình mà.”
Anh nhìn cô, “Còn khi anh ghen thì sao?”
“Khi anh ghen rất dễ thương. Dễ thương hơn cậu ta nhiều! Rõ ràng là rất khó chịu! Nhưng dù sao cũng không hề tức giận......"
“Em đây là đang khen anh sao?”
Bạc Đình ngẫm nghĩ về điều đó. Anh dường như không thường xuyên ghen thì phải?
Thanh Ca chắc chắn đang nói những điều vô nghĩa.
Bên kia, ông cụ Bạc nhận được điện thoại.
“Cái gì? Tiểu Dung mang thai?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận