Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 554 -




Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca bỏ vào trong rổ hơn 500 viên mứt lê ngâm đường, sau đó cô mang Cổ Tiểu Liên đi chợ đen.
“Một viên mứt lê ngâm đường năm xu, một ký một đồng tiền, cái này có thể bổ phổi, giảm ho, cô ăn thử đi.” Đi đến quầy hàng, cô bỏ rổ xuống, sau đó đưa cho Cổ Tiểu Liên một viên kẹo.
Cổ Tiểu Liên nếm một viên, “Thật là mát lạnh, còn có mùi hương của thuốc.”
“Cô bán đi! Mỗi khi cô bán đủ hai trăm viên, là có thể kiếm hai đồng tiền.”
Trái tim của Cổ Tiểu Liên kích động đến nỗi đập thình thịch, hai đồng tiền!
Tiền công của cha cô ấy một tháng cũng chỉ có mười mấy đồng tiền.
“Mứt lê ngâm đường bổ phổi giảm ho đây! Mau tới mua!” Tiếng hét của Cổ Tiểu Liên rất to và vang.
Thẩm Thanh Ca đều không thể không khâm phục Cổ Tiểu Liên, cô ấy có một niềm đam mê bán hàng.
Rất nhanh, khách hàng đều bị tiếng hét to của cô ấy kêu tới.
Động tác của Cổ Tiểu Liên nhanh nhẹn, cân kẹo và đóng gói kẹo một cách lưu loát.
Chỉ một lát sau liền bán hai ký ra ngoài.
“Thanh Ca, có phải là tôi đã kiếm được hai đồng tiền đúng không?” Cổ Tiểu Liên kích động hỏi.
Thẩm Thanh Ca gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vậy mứt lê ngâm đường của cô quá ít! Tôi có thể bán hết sạch!”
Lúc sau, Cổ Tiểu Liên lại lớn tiếng hét to.
Tiếng hét của cô ấy thật trong sáng, âm thanh rất dễ nhận biết, người trong ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy.
Lúc này, Thẩm Thanh Ca mới phát hiện ra mình đã chuẩn bị hơi ít kẹo……
Một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn chắp tay sau lưng đi tới, “Tôi có thể ăn một cái được không? Đồng nghiệp của tôi giới thiệu tôi tới đây ăn thử……”
Cổ Tiểu Liên nhìn sang phía Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca nói: “Cứ ăn đi.”
Người đàn ông cầm một viên đưa vào trong miệng, sau khi ăn xong còn chưa đã thèm chậc lưỡi, “Có thể rẻ hơn một chút được không? Tôi mua rất nhiều!”
“Anh muốn bao nhiêu?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi, không phải là sẽ đến Tết Trung Thu sao? Trong xưởng của chúng tôi chuẩn bị làm chút phúc lợi cho công nhân! Công nhân viên chức bình thường nửa ký kẹo, công nhân viên chức cấp cao mỗi người một ký kẹo.”
Nghe xong Thẩm Thanh Ca cảm giác chính mình muốn ngất xỉu đi……
Kẹo ở trong không gian của cô đều là do cô mở từng túi một ra, lúc này cũng không biết muốn mở đến ngày tháng năm nào.
“Anh muốn bao nhiêu ký?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Người đàn ông không suy nghĩ, “Ít nhất một trăm ký.”
Tương đương với mười nghìn viên kẹo!
Thẩm Thanh Ca thở dài, cô tưởng tượng ra tay của mình sẽ bị đau nếu mở từng đó túi.
Người đàn ông thấy Thẩm Thanh Ca thở ngắn than dài có chút nghi ngờ, sao có tiền để kiếm mà cô còn không vui?
Đổi thành người khác đã sớm cười đến nở hoa.
“Trước tiên đưa tiền đặt cọc, hai trăm đồng tiền.”
Người đàn ông cảnh giác lên, “Tiền không là vấn đề, nhưng mấy người sẽ không chạy đúng không?”
“Ngày mai tôi sẽ đưa trước hai nghìn viên kẹo, chạy không được, anh yên tâm.”
Người đàn ông nhíu mày vẫn là không yên tâm, “Mới hai nghìn viên kẹo…… Trừ khi mấy người đưa tôi đến xem nhà của mấy người.”
Thẩm Thanh Ca có chút không kiên nhẫn, người đàn ông này lằng nhà lằng nhằng……
“Anh đưa 50 đồng tiền cho tôi trước. Ngày mai anh đưa số tiền đặt cọc còn lại, tôi sẽ đưa anh đến nhà tôi.” Thẩm Thanh Ca nghiêm túc nói.
“Được.” Người đàn ông thở dài, lấy một xấp tiền từ trong túi ra.
Nếu không phải là phiếu mua kẹo không đủ, nếu không phải là chỗ khác không có bán mứt lê ngâm đường…… Anh ta sẽ không tới chỗ này.
Sau khi Thẩm Thanh Ca về nhà, liền đi vào phòng đọc sách lấy mấy trăm túi mứt lê ngâm đường từ trong không gian ra.
Cô xé bao bì một cách máy móc, công việc này tuy rằng không phải động não, nhưng vẫn luôn lặp đi lặp lại, làm cả người cô đều cứng đơ.
Bạc Đình thấy cô vào phòng sách không có tiếng động gì, liền gõ cửa, “Thanh Ca.”
“Em đây.”
Bạc Đình vừa đẩy cửa ra liền thì mặt trợn tròn lại, dưới đất đầy bao nhựa.
Loại bao bì này, anh chỉ từng thấy qua ở những món đồ ở Cảng Thành.
“Có nhà xưởng đặt mười nghìn viên mứt lê ngâm đường, ngày mai em phải giao hai nghìn viên kẹo.”
Bạc Đình xoa đầu cô, “Nếu là ngày mai anh ta không cần nữa thì làm sao bây giờ?”
“Không sợ, anh ta đã đưa cho em 50 đồng tiền.”
Bạc Đình cùng cô xé bao bì, không có hỏi thêm cái gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận