Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 643 -




"Bây giờ cậu ta ở đâu? Chúng tôi đi xem." Bạc Đình chủ động đề nghị.
“Đang ở nhà chúng tôi tổ chức tang lễ.” Thanh âm của Cố Quyết có chút khàn khàn.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình về nhà thay quần áo màu đen trước khi đến nhà Cố Quyết.
Quan tài được đặt ở ngoài sân biệt thự, quản gia đang lo tang lễ.
Bà cụ Cố bật khóc, được người dìu vào biệt thự nghỉ ngơi.
Vì những việc trái đạo đức mà Cố Quyền đã làm nên rất ít người đến chia buồn.
“Tôi sẽ giữ linh hồn của cậu ta ở đây trong ba ngày.” Thẩm Thanh Ca quyết định.
Cô lấy một chiếc ô tô đồ chơi làm bằng giấy và cho vào lò than để đốt. Cô nhớ rằng kiếp trước Cố Kỳ Lân rất thích ô tô đồ chơi, mỗi lần cô rút tủy, cậu ta đều xin lỗi đưa ô tô đồ chơi cho cô chơi.
Dù sao đi nữa chị em với nhau, Cố Kỳ Lân chưa bao giờ làm hại cô, nên bọn họ vẫn phải thực hiện lễ nghi đúng mực.
"Em không đi học à? Để anh trông chừng cho." Bạc Đình xoa đầu cô.
Cô nghiêm túc nói: “Ngày mai anh giúp em xin nghỉ hai ngày, anh ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Anh ở cùng em.” Bạc Đình nói với giọng chắc chắn.
Thẩm Thanh Ca không sao cả, Bạc Đình muốn ở lại thì chứ ở thôi.
Vì vậy ở phía trước linh đường* chỉ có Cố Quyết, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình.
**[linh đường có nghĩa là: (靈堂) Điện đường thờ thần Phật có sự linh thiêng kì lạ, hoặc chỉ căn nhà cúng tế di thể người chết. ]
Theo quy định, vào ngày thứ ba cậu ta sẽ được chôn cất.
Thẩm Thanh Ca đã thủ quan tài của cậu ta trong ba ngày.
Điều này khiến mọi người trong gia đình Cố Quyết đều nhìn Thẩm Thanh Ca với ánh mắt khác, từ bà cụ Cố cho đến người hầu trong nhà, bọn họ đều nói rằng Thẩm Thanh Ca là người tận tình tận nghĩa.
Ngày trở về nhà, Thẩm Thanh Ca đi tắm và ngủ thiếp đi.
"Anh Đình, tối nay em không ăn cơm đâu! Ngày mai em còn phải đi học."
Bạc Đình hôn lên mặt cô, "Ngày mai em không cần phải đi học, anh đã xin cho em nghỉ ba ngày."
Khóe miệng của Thẩm Thanh Ca nhếch lên, có Bạc Đình ở bên cạnh thật an tâm.
“Cảm ơn anh Đình.” Giọng cô ngọt ngào.
Bạc Đình thì thầm: "Thanh Ca, em không nợ Cố Kỳ Lân! Thân thể của em là do em quyết định, không có cái gì nên và không nên."
Cô bịt miệng anh lại, "Em biết rồi! Anh thật lắm lời, em muốn đi ngủ.”
Nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ say của cô, trái tim của Bạc Đình cuối cùng cũng chùng xuống.
Anh chỉ lo lắng Thanh Ca suy nghĩ quá nhiều...
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Ca bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Cô tùy tiện mặc áo khoác len đi ra mở cửa, cô không ngạc nhiên khi thấy bà cụ Đồng và Tôn Lâm đang gõ cửa.
“Hai người muốn chết à?” Bạc Đình gầm lên.
Tôn Lâm có chút sợ hãi, nhưng bà cụ Đồng không hề sợ hãi, hai tay chống nạnh nói: "Cố Kỳ Lân đã chết rồi! Tài sản của nhà họ Cố đâu? Đừng tưởng tôi không biết cô túc trực trực bên Cố Kỳ Lân là vì cái gì."
"Cố Quyền phá sản, trong nhà chỉ có nợ nần, không còn tài sản!" Thẩm Thanh Ca nói.
"Cô muốn lừa ai đâu? nếu như không có tài sản thì tại sao cô có thể đi túc trực đến tận ba ngày? Mau giao tài sản ra. Tôi cũng không muốn nhiều, chỉ cần một nửa!" Bà cụ Đồng bước qua cửa.
Thẩm Thanh Ca mỉm cười, "Tôi không phải họ Cố, tài sản của nhà họ Cố sao có thể ở trong tay tôi được? Nếu bà còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát? Được thôi! Tôi đã muốn gọi cảnh sát lâu rồi!” Bà cụ Đồng nhìn thấy điện thoại xa xỉ lắp ở nhà bọn họ, nhấc ống nghe và báo cảnh sát.
Trong vòng mười phút, cảnh sát đã đến.
Khi nhìn thấy cảnh sát nước mắt bà cụ Đồng tuôn như vòi nước: “Đồng chí cảnh sát! Người phụ nữ này đã cướp tài sản của cháu tôi! Gia đình chúng tôi khó khăn, con rể và con trai của tôi đang ngồi tù, con gái của tôi chết thảm trên đường! Cháu trai tôi vất vả lắm mới có được một ít tài sản, đã bị người phụ nữ này cướp đi rồi."
“Hả? Vị đồng chí nữ này có quan hệ gì với người chết?" Đồng chí cảnh sát bối rối.
Tôn Lâm lập tức trả lời: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không có nói dối! Cô ấy là chị gái ruột của người chết, nhưng cô ấy chưa bao giờ chăm sóc, cũng chưa bao giờ hiếu thảo với cha mẹ mình. Bây giờ cháu tôi đã chết rồi, cô ấy đi túc trực bên quan tài trong ba ngày, đem toàn bộ tài sản lấy đi hết.”
Cảnh sát thở dài, “Bà ngoại có tư cách thừa kế tài sản như chị gái, nhưng chuyện này không phải chuyện chúng tôi có thể quản được! Các người phải ra tòa!"
“Được! Bây giờ chúng tôi sẽ đến tòa khởi kiện cô! Các người chờ bị kiện đi!” Bà cụ Đồng chỉ vào mũi Thẩm Thanh Ca.

Bạn cần đăng nhập để bình luận