Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 529 -




“Thọ Khang! Đã nhiều năm như vậy, tôi mặc dù thích tiêu tiền, nhưng tôi vẫn luôn làm việc nhà và nấu ăn! Tôi hỏi ông, tôi và Thanh Sơn đâu có làm gì có lỗi với ông?” Trịnh Nga vỗ ngực nói, hùng hổ dọa người.
Bạc Thọ Khang không nói nên lời.
Nhìn thấy ông ta như một người câm, Thẩm Thanh Ca bất lực.
Quả nhiên vẫn phải để cô đi lên!
Thẩm Thanh Ca nói: “Chồng của bà đã cứu cha chồng tôi một mạng, chúng tôi quả thực rất biết ơn! Nhưng nếu tại bà mà khiến mẹ chồng tôi suýt nữa tức chết thì tính sao? Con trai bà hại Bạc Trường Ngọc sảy thai, hại chết đứa trẻ trong bụng cô ấy thì phải tính như thế nào? Tính mạng của chồng bà chỉ có một nhưng suýt chút nữa đã hại chết hai con người đấy! Các người như thế là quá đủ rồi!”
“Cô… Nhưng chị Khương Lê không hề gặp phải chuyện gì hết mà! Còn Bạc Trường Ngọc là do Tịch Dung làm hại! Tiểu Dạ của tôi không có liên quan gì đến chuyện đấy hết!” Trịnh Nga đắc ý nói.
“Các người còn không biết xấu hổ mà đề cập đến Tịch Dung! Đứa trẻ trong bụng của Tịch Dung cũng là của Bạc Dạ đúng không? Con trai bà đã làm hại cả nhà họ Bạc! Một mạng của chồng bà là đủ rồi!” Giọng nói của Thẩm Thanh Ca đột ngột cao hơn.
“Làm thế nào có thể đủ được? Không đủ! Tôi nói không đủ chính là không đủ!” Trịnh Nga chống nạnh nói.
“Nếu hai người còn cảm thấy chưa đủ thì gọi cảnh sát đi! Để xem cảnh sát sẽ xử lý như thế nào. Chúng tôi, người nhà họ Bạc sẽ cùng các người tranh cãi đến cùng, nếu phải trả thì chúng tôi sẽ trả.”
Trịnh Nga và Bạc Dạ hít thở sâu một hơi.
Hai người đã hỏi qua cảnh sát từ lâu rồi… Loại hành động thấy việc nghĩa mà hăng hái làm này là hành vi tự nguyện, người họ nên kiện là công ty lắp đặt biển quảng cáo, còn Bạc Thọ Khang muốn đưa tiền thì đưa mà không đưa thì hai người bọn họ cũng chẳng làm gì được.
Những người hầu kia đã cảm thấy khó chịu với hai người bọn họ từ lâu, chỉ chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể tống cổ hai người bọn họ ra khỏi nhà.
Đã xé rách mặt rồi, hiện tại Trịnh Nga đang ở thế tuyệt đối bất lợi, bà ta nhìn Thẩm Thanh Ca và Bạc Thọ Khang, ôm mặt khóc nức nở: “Hu hu hu… Một nhà ba người chúng ta đang rất tốt đẹp, tôi cùng Thanh Sơn tình cảm đều rất tốt. Nhưng kết quả như thế nào? Vì cứu ông, anh ấy tuổi còn trẻ liền đã chết… Hu hu hu…”
Thẩm Thanh Ca đã biết được thủ đoạn của người phụ nữ này từ lâu, bà ta một là khóc lóc, hai là thắt cổ tự tử mà thôi.
“Bà và chồng bà yêu thương nhau như thế, sao chớp mắt sau bà đã leo lên giường của cha chồng tôi rồi? Cha chồng tôi ép bà hả?”
“Đúng thế! Là do Bạc Thọ Khang ép buộc tôi!”
Thẩm Thanh Ca cười khúc khích, với vẻ mặt mỉa mai, đôi mắt sắc bén nhìn xuyên qua cơ thể họ: “Nói các người ngu mà các người lại đúng thực sự là ngu ngốc! Nếu bà đã định xây bia tưởng niệm trinh tiết, bà có thể báo cảnh sát ngay và luôn! Tại sao lúc trước không báo cảnh sát đi? Chứng tỏ rằng đó là do bà hoàn toàn tự nguyện!”
“Kỹ nữ là bị ép buộc, còn bà là tự nguyện! Bà so với kỹ nữ còn hèn hạ hơn!”
Cô thực sự rất tức giận nên lời nói có chút không nhẹ không nặng.
Nhưng Bạc Thọ Khang không cảm thấy nó thô tục, ngược lại còn khiến cho ông ta nhìn Thẩm Thanh Ca bằng con mắt khác.
Không ngờ rằng người con dâu này lại ăn nói tốt như thế!
Ông ta đã cảm thấy ấm ức suốt mười năm qua, mỗi lần muốn chỉ trích Trịnh Nga, bà ta đều dùng chuyện của người anh em Thanh Sơn ra để ép ông ta.
Trịnh Nga bị nói đến mức không thốt được nên lời, khiến cho Bạc Dạ cũng ngơ ngác.
“Các người có thể cút đi được rồi đấy! Trịnh Nga, tôi cũng sẽ không để bà dùng Thanh Sơn để ép buộc tôi nữa đâu.” Bạc Thọ Khang vỗ nhẹ lan can, ưỡn ngực ngẩng đầu lên.
“Bạc Thọ Khang, ông chắc chắn là muốn đuổi tôi đi đúng không? Ông không sợ tôi sẽ đem chuyện ông vong ơn bội nghĩa nói ra bên ngoài sao?”
“Tôi… Tôi đã già rồi! Nói thì nói đi! Bọn họ cũng không nói tôi được mấy năm nữa đâu!” Bạc Thọ Khang có chút sợ hãi.
Trịnh Nga và Bạc Dạ chán nản bước ra khỏi cửa.
Sau khi đi tới cửa, Thẩm Thanh Ca nói: “Đi nhặt hết đống đồ rách nát của mấy người rồi cầm đi đi.”
Trịnh Nga và Bạc Dạ không còn cách nào khác đành xấu hổ quay người, ngồi xổm xuống thu dọn đống quần áo, giày dép và những thứ khác.
Anh ta nhặt từng chiếc áo lên và nói với giọng trầm thấp: “Chú, cháu khuyên chú một câu, trời sẽ dõi theo những gì mà chú đã làm!”
“Thế thì tao cũng khuyên mày một câu thật lòng, đừng nhặt nhiều những bộ quần áo kiểu dáng Tôn Trung Sơn nữa! Mày có tác phong không tốt, đã bị nhà xưởng khai trừ rồi, dù có cầm những bộ quần áo kiểu dáng Tôn Trung Sơn đi cũng không mặc được!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận