Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 738 -




Hoàng Tam hoàn toàn choáng váng, giống như đang nghe sách vậy, vào tai này ra tai kia.
"Ừm... tàu sắp khởi hành, chúng tôi phải rời rồi! Tạm biệt!" Hoàng Tam ôm lấy hành lý chạy thật nhanh.
Bạc Đình vẫy tay với cô, "Thanh Ca, em tự chăm sóc bản thân cho tốt. Nếu gặp chuyện phiền phức thì gọi cho A Long, thực sự không được nữa thì tìm Bạc Thọ Khang! Bọn họ cưng chiều em nhất, chắc chắn sẽ giúp đỡ. Buổi tối nhớ đóng chặt cửa, đồng hồ báo thức vào buổi sáng nhớ chỉnh cho đúng, em đừng ngủ quên đấy…”
Anh cảm thấy mình nói quá nhiều, cũng rất dài dòng nên giọng nói đột ngột dừng lại.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Thanh Ca, anh thật có lỗi với em! Thà em ra nước ngoài du học, em ở lại, nhưng anh lại không thể cùng em ở lại.” Anh thở dài.
Cô bất lực mỉm cười, cô chính là vì thời điểm hiện tại ủng hộ anh mới quyết định ở lại.
Ít nhất Bạc Đình có thể gọi cho cô khi anh cô đơn ở nơi xa.
Nếu cô ra nước ngoài, sẽ không có ai để trò chuyện khi Bạc Đình buồn.
"Anh mau vào nhà ga đi, anh hiểu em mà, em không cảm thấy có gì cả."
Bạc Đình sải bước vào nhà ga.
Thẩm Thanh Ca nhìn bóng lưng Bạc Đình dần biến mất trong tầm mắt, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Mọi nơi trong nhà đều có những kỷ niệm mà Bạc Đình để lại... Bạc Đình thường xa nhà nhiều nhất là một tháng rưỡi, nhưng lần này anh sẽ xa nhà hai tháng.
Cô vỗ vỗ vào mặt mình, kéo chính mình tỉnh lại.
Không thể chỉ nghĩ về đàn ông!
Cô có tiệm cơm phải điều hành, cô cũng phải hoàn thành việc học tập!
Nữ giới thời đại mới, bố cục phải được mở rộng!
Nghĩ đến đây, cô đi kiểm tra cửa hàng.
Cửa hàng đã gần như được trang trí đầy đủ, đang đi đến giai đoạn cuối cùng là lắp đặt cửa.
Cô cảm thấy mình có mắt thẩm mỹ khá tốt.
Tôn Ngộ Không, Effendi và ba nhà sư được vẽ trên tường... khiến người khác cũng cảm thấy dễ chịu.
Cô dự định thông gió trong nhà, và khi mùi formaldehyde tan đi vào tháng sau, cô nhờ A Long giúp chuyển xoong chảo, củi, gạo, dầu, muối, nước sốt, giấm, trà, bàn, ghế và ghế dài vào bếp, lấp đầy các kệ hàng rồi khai trương.
Khi cô trở lại sân, tin tức cô sắp mở tiệm cơm đã được lan quyền, ông Lâm đã đến chúc mừng cô.
"Em gái, chúc mừng em, sắp làm bà chủ rồi! Bạc Đình trước khi rời đi đã nói với tôi, nếu có cần gì thì cứ tìm tôi giúp đỡ!" Anh ta vỗ ngực.
Thẩm Thanh Ca nói đùa: "Anh Lâm, đừng trách tôi cướp công việc kinh doanh của anh."
"Ha ha ha... Cửa hàng của cô cách tôi ngàn km, nếu tôi trách cô cướp việc làm ăn, ở thành phố Thượng Hải có nhiều quán ăn như vậy tôi đã sớm bị tức chết rồi."
Nhiều người hàng xóm đã cười sau khi nghe điều này.
"Thanh Ca nấu ăn rất ngon, trước đây bán nội tạng cá, vừa ngon vừa rẻ!"
Thẩm Thanh Ca mỉm cười, “Mọi người có đi ngang qua thì ủng hộ nha. Tôi không chỉ mở tiệm cơm mà còn mở một tạp hóa nhỏ, có rượu gạo, dưa muối, dầu, gạo, muối và ngũ cốc. Giá cả không đắt, không cần đến Cung Tiêu Xã, không cần phải đi quá xa.”
Mọi người đều gật đầu nói rằng bọn họ sẽ đi ủng hộ cô.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Vì cửa hàng tạm thời không thể mở cửa nên Thẩm Thanh Ca gần đây đang ngủ trong ký túc xá.
Ký túc xá có Ngụy Hồng nhắc nhở, cô không sợ đến muộn.
Và sống trong ký túc xá nên hiệu quả học tập của cô rất cao.
Một bài văn mất hai mươi phút để ghi nhớ ở nhà có thể được ghi nhớ trong hơn mười phút ở ký túc xá.
Đôi khi cô thầm nghĩ: Quả nhiên, đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ tiến bộ của mình.
Nhưng khi giặt quần áo, chuẩn bị bữa ăn, đi lấy nước và dọn dẹp ký túc xá, cô lại nhớ Bạc Đình rất nhiều.
Vào buổi tối, Thẩm Thanh Ca đang ôn lại từ vựng, tự đọc chính tả.
Ngụy Hồng cười nói: "Thanh Ca, em cũng đã là bà chủ rồi, sao còn nghiêm túc học tập như vậy? Nếu chị là em, không, em xem chị bây giờ tan học căn bản cũng chả cầm sách để học gì cả rồi.”
"Chị không thể nói như vậy. Số tiền chị kiếm được là của bản thân, kiến ​​thức cũng vậy. Việc làm ăn sẽ bị người khác cướp đi, kiến ​​thức thì không."
Ngụy Hồng vừa tắm cho con gái vừa nói: "Thanh Ca, sao việc kinh doanh sẽ bị người khác cướp? Trước đó không phải em nói chợ rất lớn, có rất nhiều người mua đồ sao?"
Haizz, trước khác nay khác.
"Chị Ngụy Hồng, chị học luật, là chuyên ngành tốt nhất. Em nghĩ tiền chị cùng Tiểu Mộng đủ tiêu là được, chị sau này làm luật sự rồi còn kiếm được nhiều hơn nữa." Thẩm Thanh Ca nhắc nhở.
"Haizz, chị hiểu những gì em đang nói, nhưng con người chính là có một muốn hai! Chị nghĩ không làm luật sư cũng không tệ."
Thẩm Thanh Ca không thuyết phục cô ấy nữa, Ngụy Hồng sẽ không vui nếu cô tiếp tục thuyết phục.
Có khi nói không chừng việc làm ăn của Ngụy Hồng cũng sẽ rất tốt? Có lẽ chị ấy cũng sẽ trở thành một bà chủ lớn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận