Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 799 -




Thời tiết quá nóng nên Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca đi dạo trong công viên rồi đến Cung Tiêu Xã.
Cung Tiêu Xã mát mẻ hơn nhiều so với bên ngoài.
Thẩm Thanh Ca đưa Bạc Đình đến khu vực quần áo.
"Anh Đình, sau này anh không cần mua vải, hiện tại Cung Tiêu Xã bán đủ loại quần áo may sẵn." Thẩm Thanh Ca nhìn qua quầy hàng, cảm thấy rất bất tiện khi nhìn váy liền áo và áo sơ mi bên trong.
“Mua cái này đi, nó rất hợp với em.” Bạc Đình nói, chỉ vào chiếc váy màu vàng ngỗng dài đến mắt cá chân của cô.
Cô trợn mắt nhìn anh, liếc nhìn có thể thấy được những suy nghĩ nhỏ nhặt của anh.
“Em dứt khoát bọc luôn nguyên người, chỉ lộ đôi mắt thôi." Cô tức giận nói.
Bạc Đình biết cô đang tức giận nên chỉ có thể lẩm bẩm một mình: “Vậy thì nóng biết mấy.”
“Cô gái, cô muốn xem bộ nào nói với tôi, tôi sẽ mang đến cho cô.” Người bán hàng chỉ vào chiếc váy treo trên tường bằng móc sắt.
Khách thích bộ nào, người bán hàng liền lấy bộ đó xuống.
Thẩm Thanh Ca chọn ra một vài chiếc váy, muốn sờ chất vải để so chúng trên cơ thể mình.
Bạc Đình chán nản tựa người vào quầy.
Một lúc sau, một người đàn ông và một người phụ nữ đi tới.
Người phụ nữ còn nhờ nhân viên bán hàng lấy quần áo cho mình xuống xem, còn người người đàn ông thì giống như Bạc Đình dựa vào quầy.
“Người anh em, cậu cũng cùng vợ mình qua đây thử quần áo?” Người đàn ông chủ động hỏi.
Bạc Đình gật đầu.
Người đàn ông thở dài: “Chúng ta cùng hội cùng thuyền, cậu đã đợi bao lâu rồi?”
Bạc Đình nhìn đồng hồ: “Hơn mười phút thôi.”
"Lâu như vậy? Tôi sẽ dạy cậu cách trốn thoát, cậu theo tôi mà học hỏi một chút!" Người đàn ông gượng cười nhìn vợ.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu cam lên người và hỏi người đàn ông: "Trông nó có đẹp không?"
"Trông đẹp quá! Em mặc chiếc váy này da em cũng trắng lên rồi, vả lại nhìn eo của em cũng ốm hơn, bao nhiêu tiền?" Người đàn ông hỏi.
Người bán hàng nói: “Tám đồng tiền.”
"Chỉ có tám đồng tiền thôi, đáng giá! Nhanh gói lại cho chúng tôi đi." Người đàn ông lấy tiền ra đưa cho người phụ nữ.
Người phụ nữ vui mừng đến mức ngay lập tức nhờ người bán hàng giúp mình gấp nó lại.
"Cậu thấy chưa? Sau này cậu cũng có thể khen vợ mình ăn mặc đẹp, khen tỉ mỉ một chút là được! Tạm biệt, tôi kết thúc nổi đau rồi, tôi đi trước đây!" Người đàn ông nháy mắt với Bạc Đình rồi rời đi.
Bạc Đình không nói nên lời, mặc dù việc đi mua quần áo cùng với Thanh Ca có chút nhàm chán nhưng lại không hề đau đớn.
“Anh Đình, anh lại đây chạm một chút.” Thẩm Thanh Ca ngoắc tay về phía anh.
Bạc Đình sờ sờ vải nói: “Em muốn mua thì cứ mua.”
"Em muốn xem thêm chút nữa." Thẩm Thanh Ca nói.
Anh lại đứng lùi lại và im lặng nhìn cô so sánh quần áo và hỏi giá.
Mấy người bán hàng không khỏi thấp giọng nói: "Chậc... người đàn ông này thật keo kiệt, rõ ràng người phụ nữ này muốn mua váy, nhưng anh ta chỉ đứng sang một bên không nói gì."
"Không phải sao? Người phụ nữ đó đã chạm vào chiếc váy được nửa tiếng rồi, còn người đàn ông kia chỉ đang giả vờ ngu ngốc thôi."
“Không biết bọn họ đang hẹn hò hay là đã kết hôn rồi! Ngày nào đó con gái tôi không thể cưới một người như vậy được”.
Đương nhiên, Bạc Đình cũng nghe được những lời đồn đãi này, anh tiến lên hỏi: "Em thích thì mua đi."
“Em chỉ xem thôi.” Thẩm Thanh Ca bình tĩnh nói.
Bạc Đình không còn cách nào khác đành phải lùi lại và nói: "Được rồi."
Người bán hàng chặc lưỡi: "Anh keo kiệt thế sao? Anh không trực tiếp trả tiền cho người phụ nữ này à? Luôn chỉ hỏi mà không nỡ bỏ tiền mua, chỉ biết nói thôi."
"Đúng vậy! Nếu thật sự muốn mua, trực tiếp gói lại trả tiền là được! Còn hỏi nữa, làm điều thừa!”
Bạc Đình cảm thấy nếu không tiêu tiền, mình sẽ bị đám người phụ nữ này mắng chết.
"Thanh Ca, em chọn xong chưa?" Anh hỏi.
Thẩm Thanh Ca bỏ váy xuống nói: “Hôm nay em không mua.”
“Vẫn là mua một bộ đi.” Bạc Đình không muốn bị những người phụ nữ này mắng.
Cô cau mày, cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao anh lại nhất quyết bắt cô mua váy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận