Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 199 -




“Đây là phí giới thiệu và phí cảm ơn của dì! Dì đừng chê ít!" Thẩm Thanh Ca mỉm cười nhét tiền vào tay bà ấy rồi rời đi.
Dì Dương cầm tiền nhưng cười không nổi nữa, trong lòng có chút áy náy.
Thật ra cũng có những quầy hàng bình thường khác bán, nhưng bà sợ cô gái nhỏ này sẽ cướp khách của mình nên cố ý tìm cho cô một chỗ cạnh nhà vệ sinh.
Kết quả, cô gái nhỏ này lại cho bà năm đồng tiền coi như một khoản phí cảm ơn……
Bên kia, huyện Châu.
Ngay khi Bạc Đình đến nói, anh đã đến bưu điện để kiểm tra các cuộc gọi từ trong thành tới.
Anh cầm ống nghe lên nghe một nửa, mặt liền tối sầm lại, ”phanh” một tiếng cúp điện thoại.
“Có chuyện gì vậy, đại ca?” A Long hỏi.
“A Hổ nói, Thanh Ca bị ốm nên phải nhập viện, tôi phải nhanh chóng trở về.” Trong lòng Bạc Đình nóng như lửa đốt.
A Long vội vàng ngăn cản anh, "Đại ca, nếu anh trở về bệnh của chị dâu có thể tốt hơn sao? Không bằng anh kiếm tiền lời trước đi! Trở về cũng có tiền chữa bệnh cho chị dâu!"
Hoàng Tam nhìn ống nghe, "Đại ca, có phải anh nghe chưa hết đúng không? Hay anh kiểm tra lại lần nữa đi? Xem mấy ngày sau A Hổ có nói gì khác không. Cậu ta là người nói gió chính là mưa."
“Đúng vậy! A Hổ là người chuyên nói sai sự thật." A Long lặp lại.
Bạc Đình cau mày, đành phải quay lại một lần nữa và nhấc ống nghe lên nghe.
Lúc đầu là A Hổ báo tin, sắc mặt anh âm trầm, phảng phất bị mây đen vây quanh.
Sau đó, cư nhiên là Đỗ Kỳ Kỳ….... Cô ta nói rằng cô ta đã lấy được thuốc trị bệnh tim cho Khương Lê.
Khuôn mặt của Bạc Đình còn tối hơn.
Anh kìm lại sự nóng nảy của mình, sau đó lắng nghe câu cuối cùng mà người trực tổng đài truyền đến, "Anh Đình, mẹ và em không sao, anh mau quay lại nha."
Nghe vậy, khuôn mặt u ám của anh dần dần bình tĩnh lại.
Ba người này nói ba chuyện khác nhau, khiến người nghe không ra manh mối.
Nhưng anh vẫn nghe lời của Thanh Ca trước.
Nghĩ đến đây, anh ngồi trở lại xe, cạo râu trước gương xe.
Hoàng Tam:……
“Đại ca, sao anh lại thích làm đẹp như vậy?" A Long khó hiểu hỏi.
“Chị dâu của cậu thích một người trắng trẻo đẹp trai. Nếu tôi không cạo râu và bị đen da, cô ấy sẽ không thích."
A Long:……
Hoàng Tam:……
Thẩm Thanh Ca không vội vàng rời đi sau khi mua quầy hàng.
Cô đứng ở cổng nhà ga và nhìn khách khứa qua lại.
Thật nhiều người say tàu xe, nôn mửa ngay khi xuống xe, có người chạy vào nhà vệ sinh công cộng để uống nước từ vòi nước……
Dì Dương kêu con dâu bán trứng luộc trong nước trà trước, bà đuổi theo áy náy nói: "Cô gái, sao cô còn đứng ở đây? Mau tới đây bán đi, ở đây rất nhiều người, cô có thể giống tôi tăng giá lên thành bốn xu."
“Hôm nay tôi sẽ không bán.” Thẩm Thanh Ca cười với bà ấy, sau đó lên xe đạp chạy đi.
Cô đương nhiên biết dì Dương giở thủ đoạn với mình, nhưng bà ấy không biết rằng cô mới là người thắng lớn nhất.
Sau khi dành quá nhiều thời gian ở nhà ga, trời đã gần tối cô mới trở lại nhà của A Long.
Cô vội vàng làm năm mươi quả trứng và mang chúng đến chợ đen bán.
Bụng Thẩm Thanh Ca cồn cào vì đói, vì vậy cô lấy hai quả trứng ra và ăn chúng trước.
“Chị Thanh Ca, chị làm sao đói thành như vậy? Có chuyện gì sao? Chị đã mua quầy hàng chưa?" Hoàng Anh tò mò hỏi.
“Chị đã mua rồi." Thẩm Thanh Ca vừa gật đầu vừa ăn trứng.
Trong mắt Hoàng Anh toát lên sự hâm mộ.
“Nhưng sau này có lẽ chị không thể đến chợ đen bán được! Chị phải tìm người mua lại quầy hàng của mình thôi." Cô có chút phiền lòng.
“Chị Thanh Ca, chị không thể tự mình cho thuê lại hoặc bán lại quầy hàng, nếu hai người đàn ông cao to trong ngõ phát hiện ra, chị sẽ bị đánh chết!" Hoàng Anh nhỏ giọng nói.
Thẩm Thanh Ca không khỏi xoa xoa thái dương, Bạc Đình đã thuê quầy hàng này cho cô mấy năm, nếu bỏ mặc nó ở đây, mấy trăm đồng tiền chẳng phải là uổng phí sao?
Người dì bán kẹp tóc bên cạnh nghe được gì đó, đi tới nói: "Cô gái nhỏ, sau này tôi giúp cô bán trứng đi? Cô đem công thức nói cho tôi, sau này tiền kiếm được chúng ta chia đôi?"
Thẩm Thanh Ca xua tay, "Dì, tôi bán công thức làm trứng luộc trong nước trà với giá 50 đồng tiền, còn trứng da hổ không trả 150 đồng tiền tôi sẽ không bán."
“Sao cô ngu như thế? Tối bán giúp cho cô, chúng ta cùng chia tiền, tôi chính là làm việc cho cô mà thôi!"
Cô cũng không muốn làm cho mối quan hệ trở nên cứng nhắc, dù sao thì hòa hợp mới kiếm được tiền.
“Dì, tôi không sợ chuyện khác, chỉ sợ trứng gà đột nhiên không bán được nữa, dì không kiếm được tiền, sẽ tổn hại đến hòa khí của chúng ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận