Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 321 -




"Chúng tôi không sợ!” A Long cười nhạo nói.
Hỉ Tử gãi đầu nói, "Mấy người cả ngày không có một khách nào mua cả, tại sao còn tới đây bán chứ? Khoai tây nhỏ bây giờ giá bao nhiêu mấy người có biết không vậy? Một ký một đồng tiền đấy."
"Bởi vì chúng tôi căn bản không có bán khoai tây!" A Long mở nắp chiếc nồi lớn ra, bên trong trống rỗng.
Hỉ Tử ngơ ngác, "Vậy mấy người mỗi ngày đều đến diễn cùng tôi sao? Ha ha ha, mấy người thua rồi!"
"Khoai tây của chúng tôi tất cả đều nằm trong nồi của anh, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu." Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói.
Lúc này Hỉ Tử mới nhận ra...
Nói cách khác, tất cả khoai tây nhỏ mà anh ta mua trong hơn một tháng qua là khoai tây của Bạc Đình?
Ngu ngốc tặng không tiền cho bọn họ hơn một tháng!
"Mấy người thật vô đạo đức! Mấy người có hiểu luật không thế?" Đôi mắt của Hỉ Tử tràn ngập màu đỏ.
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng đáp: "Vậy thì anh có đạo đức không? Chúng tôi bán khoai tây nhỏ, anh cũng bán khoai tây nhỏ! Anh cố tình nổi lên cuộc chiến giá cả với chúng tôi, đây chính là cướp công việc của người khác, sau tất cả, anh vẫn còn dám nói đạo đức nghề nghiệp sao?"
"Mẹ kiếp..." Hỉ Tử tức giận lật đổ cả một nồi khoai tây nhỏ.
Những củ khoai tây bé nằm rải rác khắp đường đi.
A Long vỗ tay nói: "Hất đổ hết đi, hôm nay anh lại mất thêm hai mươi đồng tiền nữa rồi."
Hỉ Tử khóc không ra nước mắt, hận không thể phun ra ba ký máu.
"Hỉ Tử, hiện tại nhà của anh còn bao nhiêu tiền thế? Ngày mai anh còn có tiền cho chúng tôi không?" Thẩm Thanh Ca cười hỏi.
Hỉ Tử nhìn bọn họ với ánh mắt căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không thèm bán đống khoai tây nhỏ tồi tàn này nữa! Tôi thà bán cá kiếm tiền còn hơn!"
Thẩm Thanh Ca thực sự không biết liệu Hỉ Tử là ngây thơ hay ngu ngốc nữa, bán cá ở ga xe lửa?
Ha ha ha!
Mọi người ngồi tàu đã rất mệt mỏi rồi, ai lại muốn mua một con cá nữa chứ?
Chỉ vài giờ sau, Hỉ Tử cùng Tiểu Ngư mang theo rất nhiều thùng lớn đến.
Tiểu Ngư mặc một chiếc áo trắng đã được giặt sạch sẽ, chán ghét nhìn Hỉ Tử, “Hỉ Tử, em đang nghe đài radio, sao anh lại gọi em ra đây để làm gì chứ?”
“Đừng nghe nữa, nhà chúng ta sắp hết tiền rồi.” Hỉ Tử hét lên.
Câu nói này của Hỉ Tử trực tiếp khiến Tiểu Ngư tủi thân rơi nước mắt: “Trước đây ở nhà Xuyên Tử tôi như một vị thần tiên vậy, ngón tay không bao giờ cần chạm đến một giọt nước! Nhưng sau khi cưới anh, tôi không giặt giũ thì cũng là nấu ăn, không thì lại rửa chân cho anh. Anh hành tôi thành ra như vậy, giờ còn nói dối rằng trong nhà không có tiền nữa sao!"
"Tôi muốn mua son môi, anh không mua. Tôi muốn mua nước hoa, anh cũng không đồng ý! Bây giờ thì tốt rồi, anh lại còn gọi tôi ra cùng bán cá, chính là vừa tanh vừa hôi thối!"
Hỉ Tử bị mắng đến xấu hổ, anh ta hét lên: "Thích thì bán, không bán thì cút đi!"
Đương nhiên Tiểu Ngư cũng muốn rời đi, nhưng lại vẫn là sợ Hỉ Tử thực sự tức giận, cuối cùng vẫn là ngồi đợi trong nhà chờ.
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng bắt đầu tính toán nốt giai đoạn cuối cùng để hoàn thành chiếc bẫy khổng lồ, "Anh Đình, Hỉ Tử thực sự hết tiền rồi."
"Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi!" Bạc Đình lạnh lùng nói.
Thẩm Thanh Ca kéo Bạc Đình ra sau quầy hàng ngồi, A Long cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
“Cậu đi mua kem đi.” Bạc Đình ném một đồng tiền cho A Long.
A Long vui vẻ bước ra ngoài.
Thẩm Thanh Ca nhặt một tờ báo cũ, phe phẩy quạt cho mình, "Trời nóng quá, em muốn uống nước ngọt mát lạnh."
"Để anh đi mua cho." Bạc Đình nghe xong liền đứng dậy ngay lập tức.
Cô vỗ mông anh nói: “Anh đi nhanh đi.”
Bạc Đình quay đầu lại, xấu hổ trừng mắt nhìn cô.
Cô gái nhỏ này cũng thật là.
Vậy mà dám vỗ mông anh ở nơi công cộng như thế này.
Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền ghen tỵ không thôi.
Đồ nhà quê như Thẩm Thanh Ca tại sao lại may mắn như thế chứ?
Gả cho Bạc Đình, vừa có tiền tiêu không hết, lại còn được cưng chiều đến mức này.
Cô ta chính là không phục!
"Thanh Ca, Bạc Đình có nhiều tiền như vậy, tại sao quần áo cô mặc lại toàn đồ rẻ tiền mua ngoài chợ thế? Cô chưa mặc áo liền váy bao giờ phải không? Ở nhà tôi có mấy cái, để tôi về lấy cho cô."

Bạn cần đăng nhập để bình luận