Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 672 -




Vốn dĩ cho rằng cuộc tranh giành công việc làm ăn đã được giải quyết, nhưng đây mới là khởi đầu!
Buổi chiều, khi Thẩm Thanh Ca tan học về nhà làm bài tập, thì Hoàng Anh chạy tới.
Cô ấy vọt vào phòng ngủ, ngồi trước mặt Thẩm Thanh Ca rót một chén nước, “Chị Thanh Ca, chị không biết đâu! Trước nay em chưa thấy người nào đê tiện như vậy!”
“Thế mà bọn họ cũng thay đổi quầy hàng, lại đổi ở đối diện em! Em mắng anh ta, anh ta giống như đầu gỗ còn không cãi lại, tức chết đi được!”
Thẩm Thanh Ca không khỏi nhướn mày, đây tuyệt đối không phải tố chất thần kinh của Hoàng Anh, chắc chắn có vấn đề!
Gần đây cô không có kẻ thù nào, sao lại bị người khác nhằm vào?
“Em về nhà trước đi, chị kêu Bạc Đình hỏi thăm một chút.” Cô an ủi.
Hoàng Anh bĩu môi, không tình nguyện rời đi.
Thẩm Thanh Ca đi phòng bếp tìm Bạc Đình, “Anh Đình, người đàn ông ở chợ đen kia âm hồn không tan, tựa hồ đang nhằm vào chúng ta. Em cũng đổi chỗ cho Hoàng Anh, nhưng bọn họ cũng đổi.”
“Ngày mai anh sẽ đi xem.” Bạc Đình vừa xào rau vừa nói.
Cô nhăn mi, trong lòng đang suy nghĩ là ai làm.
Tuyết Lị đã đi, trên đời này còn có ai nhằm vào cô cơ chứ?
Tới buổi tối, Thẩm Thanh Ca tắm rửa xong cầm sổ từ đơn học thuộc từ đơn.
Bạc Đình không biết nói chuyện với ai ở trong sân, nói rất lâu mới vào phòng ngủ.
“Tam Thuận tìm anh à?” Cô tò mò hỏi.
Anh nhẹ nhàng trả lời: “A Long.”
“Sao cậu ta lại tới vào buổi tối? Vì Hoàng Anh?” Thẩm Thanh Ca mở to hai mắt.
Bạc Đình ôm cô lên giường, tắt đèn, “Anh biết em thích hỏi thăm mấy thứ này mà… Cậu ấy cảm thấy cơ hội gặp mặt với Hoàng Anh càng ngày càng ít.”
Thẩm Thanh Ca cười khẽ, “Ai bảo cậu ấy không biết quý trọng? Nhưng thật ra em có thể giúp cậu ấy một phen.”
Anh nằm ở bên người cô, chạm nhẹ vào chóp mũi cô, “Em có biện pháp nào?”
“Ngày mai mời bọn họ về nhà ăn cơm…”
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca không rời giường nổi.
Tối hôm qua nói chuyện quá lâu, tới nửa đêm cũng mất ngủ.
Khi Thẩm Thanh Ca đi học, giữa trưa Bạc Đình đến chợ đen canh chừng, quan sát nhất cử nhất động của người đàn ông kia…
Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca mua tôm từ Tạ Dương mới về nhà.
Nhưng trong sân không một bóng người, không biết Bạc Đình đã đi đâu.
Cô đành phải một mình xử lý tôm, rốt cuộc buổi tối Hoàng Anh và A Long sẽ tới.
Sắc trời dần dần đen, A Long mua hai chai bia tới.
“Chị dâu, đại ca đâu?” A Long nhìn xung quanh.
“Không biết… Chợ đen không phải có một người đối nghịch với chúng ta à? Anh ấy nói đi chợ đen điều tra.” Thẩm Thanh Ca nói thật.
Sắc mặt của A Long trở nên cẩn thận, “Không phải có chuyện gì đấy chứ… Điều tra một người lâu như vậy à?”
Đang nói, Hoàng Anh cũng tới, cô ấy xách một nải chuối.
“Chị Thanh Ca, em còn tưởng rằng chị chỉ mời một mình em ăn cơm chứ.”
A Long nhìn đến Hoàng Anh có chút vui sướng, ngượng ngùng, “Hoàng Anh, cô đến rồi… Tôi cũng cho rằng chị dâu bọn họ chỉ mời tôi.”
Thẩm Thanh Ca không rảnh lo cái khác, lo lắng hỏi: “Hoàng Anh, em thấy anh Đình ở chợ đen không?”
“Không có.” Hoàng Anh lắc đầu.
Trái tim của cô đập thình thịch, Bạc Đình sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tuy rằng anh rất mạnh, cũng quen biết rất nhiều người… Nhưng biến mất lâu như vậy, chắc chắn có vấn đề!
Ba người đều lo lắng.
Đúng lúc này, Bạc Đình cầm hai bình rượu trắng, chậm rãi vào cửa.
“Ba người đứng đây làm gì? Không biết ngồi xuống sao?” Cặp lông mày dày của anh nhíu lại.
Thẩm Thanh Ca nhanh chóng đi về phía anh, cô hạ giọng nói: “Em còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện, anh đi đâu thế, sao bây giờ mới trở về?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận