Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 680 -




“Thanh Ca, ngày mai mẹ sẽ muối rau, con cầm đi chợ đen bán! Nhưng đồ trong sân mẹ cũng không nhiều lắm, phỏng chừng bán không được mấy ngày.” Khương Lê nhăn đôi mày lá liễu lại.
Thẩm Thanh Ca đã suy xét vấn đề này từ lâu, “Làm ít mới tốt, đem nó trở thành thương hiệu! Cung ứng số lượng có hạn.”
“Con cứ luôn làm mẹ vui vẻ.” Khương Lê vỗ mu bàn tay cô.
Cô nghiêm mặt nói: “Mẹ, con không có làm mẹ vui vẻ, con nghiêm túc đó!”
Khi Bạc Đình trở về, vừa lúc nhìn thấy hai người phụ nữ vừa nói vừa cười ở trong nhà, căn bản là không để ý đến mình.
Anh rất là bất đắc dĩ, anh là con ruột thật à?
Mãi đến khi Bạc Đình mang toàn bộ đồ ăn, canh, cơm và chén đũa lên bàn, Khương Lê mới phát hiện nói: “Ủa, Bạc Đình đã trở lại khi nào thế! Cũng không nói một tiếng.”
Bạc Đình: …
“Anh Đình, mẹ làm kim chi, anh nếm thử đi.” Cô lấy một miếng kim chi đút cho Bạc Đình.
Bạc Đình ăn cay xong cứ hít hà, nhanh chóng rót một cốc nước.
Khương Lê cười khẽ, “Từ nhỏ nó đã không ăn quen.”
Ba người cùng nhau ăn cơm, Khương Lê gắp đùi gà cho Thẩm Thanh Ca, Bạc Đình cũng gắp cánh gà cho cô.
Thẩm Thanh Ca trừng mắt nhìn anh.
“Bạc Đình còn nói hai người các con giận dỗi, để cho mẹ tới khuyên. Bây giờ xem ra, nào có chuyện gì?” Khương Lê cười khẽ.
Thẩm Thanh Ca đá nhẹ Bạc Đình ở dưới bàn, người đàn ông ngu xuẩn này, chuyện nhỏ như hạt mè, có cần phải nói với mẹ không?
Cô gắp cho Khương Lê một cái đùi gà, “Mẹ, con chỉ đùa giỡn với anh Đình, việc nhỏ.”
“Du học cũng không phải là việc nhỏ, sau khi du học kiến thức của con sẽ mở rộng, chắc chắn đãi ngộ sau khi tốt nghiệp tốt hơn so với hiện tại. Vạn Dụ đã nói với mẹ…” Khương Lê nghiêm túc nói.
Cô rũ mắt, nhưng mấy năm sau đó đúng là giai đoạn đầu Bạc Đình gây dựng sự nghiệp, cô muốn ở bên anh.
“Con đã nói với thầy rồi, lần này con không ra nước ngoài.” Thẩm Thanh Ca không nhượng bộ.
Khương Lê nhìn Bạc Đình thở dài, “Thanh Ca, thật ra khi đưa ra bất kỳ lựa chọn gì đều sẽ hối hận, nhưng chúng ta sợ tương lai con sẽ oán giận, con vì Bạc Đình từ bỏ cơ hội du học. Cứ như vậy, Bạc Đình sẽ áy náy cả đời.”
“Không phải cả đời con không ra nước ngoài học.” Cô chỉ là muốn ở bên Bạc Đình vào thời khắc mấu chốt.
Khương Lê liếc nhìn Bạc Đình, bất đắc dĩ thở dài, “Con trai mẹ nào đáng giá để con làm như vậy? Người phụ nữ chỉ khi có bản lĩnh trên người mình mới có tự tin.”
“Mẹ, mẹ nói chuyện kiểu gì vậy? Sao con lại không đáng?” Bạc Đình rất bất mãn.
Thẩm Thanh Ca cười trộm.
Sau khi Khương Lê rời đi, Bạc Đình ôm bả vai cô, “Thanh Ca, em không tức giận với anh nữa à?”
“Em nghĩ kỹ rồi, đợi hai năm sau rồi em sẽ xin ra nước ngoài.”
“Chuyện sau này ai nói chính xác được? Hơn nữa, nếu 2 năm sau không có cơ hội làm sao bây giờ?”
Thẩm Thanh Ca chỉ cười không nói, theo lịch sử nước lũ đẩy mạnh, 2 năm sau sẽ có rất nhiều cơ hội.
Cuối tuần, ông nội Bạc mời cả nhà đoàn tụ.
Dĩ nhiên Thanh Ca và Bạc Đình cũng đi.
Bọn họ nhìn thấy Bạc Trường Sinh ở nhà họ Bạc, trải qua mấy tháng điều dưỡng, Bạc Trường Sinh lại trở nên trắng trẻo mập mạp.
Thẩm Thanh Ca vô cùng thích cô bé, mãnh liệt hôn lên mặt cô bé, “Trường Sinh đáng yêu quá.”
“Chị Ca Ca cũng đáng yêu.” Bạc Trường Sinh cũng khen lại cô.
Cô cười chết mất, đứa trẻ này học từ ai thế?
Bạc Đình nhìn Bạc Trường Sinh lại tung tăng nhảy nhót, ánh mắt rất vui mừng.
Không khí bên này còn rất hòa hợp, nhưng bên kia hoàn toàn tương phản.
Bạc Phúc Lộc và Bạc Bảo Quý ngồi cùng nhau, bọn họ đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bạc Thọ Khang.
Trên bàn cơm, Bạc Thọ Khang nói chuyện với bọn họ, hai người đều không phản ứng, điều này làm cho ông ta không hiểu ra sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận