Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 335 -




Thẩm Thanh Ca đến Cung Tiêu Xã mua cho Bạc Đình sáu mét vải màu nâu nhạt cùng ba cuộn len.
Cô chuẩn bị dệt áo lông cho Bạc Đình.
Đi ra Cung Tiêu Xã, cô đến chợ đen đưa cho Hoàng Anh một giỏ bút máy.
Mấy người quen biết cũ đều trợn tròn mắt nhìn.
“Em gái này thật xinh đẹp.” Người bán hàng rong đều khen ngợi.
Thẩm Thanh Ca cười với bọn họ.
Hoàng Anh quá ngưỡng mộ cô, “Chị Thanh Ca, em cũng muốn có váy giống chị. Chị có thể làm một cái cho em được không?”
“Em chọn xong vải dệt, chị liền làm cho em.” Cô sảng khoái đáp ứng.
Cô và Hoàng Anh nói chuyện một lát, liền chuẩn bị trở về nhà.
Thẩm Thanh Ca vừa mới dắt xe đạp rời đi chợ đen, liền có năm sáu người đàn ông gầy gò tiến lại gần.
“Khà khà khà, cô em lớn lên thật xinh đẹp!”
“Tới, để cho chúng tôi thơm một cái!”
Mấy người đàn ông gầy đến giống như chỉ có da bọc xương, nhìn cực kỳ biến thái.
Thẩm Thanh Ca quay đầu lại nhìn thoáng qua chợ đen, hô to: “Cứu mạng!”
“Ha ha, cô em kêu đến rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu cô em đâu!”
Cô hít sâu một hơi, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại.
“Các người là ai sai tới? Các người theo dõi tôi đã bao lâu?”
“Ha ha, muốn trách thì trách cô em chọc phải người không nên chọc!”
Mấy người đàn ông chạy về phía Thẩm Thanh Ca, bọn họ vây xung quanh cô, đưa tay về phía cô.
Thẩm Thanh Ca lấy ra một thanh dao gọt hoa quả từ trong không gian, không hề nghĩ ngợi liền đâm về phía bọn họ.
“Các người không sợ chết liền đến đây!” Cô hét lên.
Mấy người đàn ông vừa thấy, liền sợ tới mức lui về sau mấy bước.
“A, vẫn là con mèo hoang nhỏ! Vậy thì đừng trách chúng tôi động thủ.” Người đàn ông nắm chặt nắm đấm chuẩn bị đánh.
Đúng lúc này, một giọng nam chất phác vang lên.
“Dừng tay!” Một người đàn ông mập mạp chống eo mắng to.
Nhìn đến người đàn ông mập mạp nặng gần hai trăm ký này, mấy người kia đều sợ tới mức run lên.
“Vương Tiểu Bảo! Mau cứu tôi!” Thẩm Thanh Ca giống như thấy được cứu tinh.
Vương Tiểu Bảo cong lưng ôm lấy một tảng đá siêu to liền hướng bên này ném xuống, “Thẩm Thanh Ca, tôi cứu cô!”
Đôi mắt của Thẩm Thanh Ca nháy mắt trừng lớn, mẹ ơi, tảng đá này ném lại đây, nói không chừng có thể ném chết cả cô.
“Ôi mẹ ơi, đây là người điên đi.” Mấy người đàn ông gầy gò sợ tới mức chạy tán loạn.
Ầm ầm ——
Tảng đá ném về phía bọn họ, Thẩm Thanh Ca bị doạ sợ chết khiếp.
Thực mau, mấy người bán hàng rong trong chợ đen chạy ra.
“Em gái, em có sao không?”
Thẩm Thanh Ca chỉ vào mấy người đàn ông kia, “Bọn họ muốn sàm sỡ tôi!”
“Bắt lấy bọn họ!” Những người bán hàng rong đuổi theo bọn họ.
Mấy người đàn ông kia sợ tới mức hoảng loạn bỏ chạy.
Hoàng Anh chạy tới, lo lắng hỏi: “Chị Thanh Ca, chị không sao chứ? Mấy người đàn ông kia không làm gì chị đúng không?”
“Không có việc gì……” Cô ném dao gọt hoa quả trên tay xuống.
“Mấy con chó gầy, còn dám động đến chị! Đến lúc đó anh Bạc Đình đánh bọn chúng thành bánh nhân thịt chó!”
Thẩm Thanh Ca cau mày, “Mấy người bọn họ không phải là lưu manh đúng không?”
Một người bán hàng nói: “Không phải! Tôi đều biết rõ lưu manh ở quanh đây.”
Cô gật đầu, cũng không ngoài ý muốn.
Lần trước Đỗ Kỳ Kỳ sai người cưỡng hiếp cô, Bạc Đình cũng đã cảnh cáo với mọi người xung quanh đây rồi.
Theo lý thuyết, không có lưu manh dám động đến cô.
“Thanh Ca, hì hì, tôi đã cứu cô, cô mau cho tôi kẹo sữa đi.” Vương Tiểu Bảo vươn tay.
Đúng vậy, vừa rồi suýt chút nữa ném chết cô!
Thẩm Thanh Ca đem tay đưa vào trong túi, lấy ra mấy viên kẹo sữa từ trong không gian ra đưa cho anh ta.
Vương Tiểu Bảo sướng đến phát rồ, đem đường xé ra toàn bộ cùng nhau đút vào trong miệng, “Hì hì.”
Mấy người xung quanh nhìn dáng vẻ ngu ngốc của anh ta, đều bị chọc cười.
“Chị Thanh Ca, anh ta là ai vậy?” Hoàng Anh tò mò hỏi.
“Anh ta là Vương Tiểu Bảo, vị hôn phu trước kia của Thẩm Kiều Kiều, chị cùng anh ta có quen biết.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Lê Hoa nhìn xung quanh nói, “Chị dâu, em để cho người khác báo tin cho anh Bạc Đình tới đón chị rồi, hiện tại chị đừng trở về một mình.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận