Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 853 -




“Chúng ta hãy ký hợp đồng đi.” Thẩm Thanh Ca nói thẳng.
Bạc Đình và Đào Tử đều có chút kinh ngạc.
"Em có chắc không? Mặc dù con người Xuyên Tử không được, nhưng thiết bị trong nhà xưởng của bọn họ quả thực rất tốt. Đây không phải là lúc để bốc đồng." Bạc Đình nhỏ giọng thuyết phục.
Thực tế là như vậy, những kẻ hèn hạ thường có nguồn lực tốt hơn, điều này khiến mọi người hướng đến bọn họ.
Thật lòng mà nói, Đào Tử cũng coi thường xưởng Hồng Tinh.
Dù sao, thiết bị ở đây nhìn thấy không tốt bằng thiết bị của nhà xưởng của bọn Xuyên Tử.
“Em sẽ không bao giờ hợp tác với một người không có đạo đức.” Thẩm Thanh Ca kiên quyết nói.
Khi trở lại thôn, Xuyên Tử đang đứng ở cửa thôn, xem ra dường như đang đợi người.
Thẩm Thanh Ca vừa xuống xe, Xuyên Tử liền nói: “Ông chủ, tôi không lừa các người đúng không?
Không phải tôi độc miệng, xưởng Hồng Tinh quả thực là một nhà máy cũ nát, hiệu suất vốn dĩ cũng không cao bằng của chúng tôi. Khi nào chúng ta sẽ đến xưởng Đông Phong xem thử, sẵn tiện ký hợp đồng?"
“Không cần! Chúng tôi đã ký hợp đồng rồi.” Thẩm Thanh Ca xụ mặt xuống.
Xuyên Tử cười rạng rỡ: “Này, các người động tác nhanh như vậy sao? Đã ký hợp đồng với Đông Phong chúng tôi rồi sao? Lúc ký hợp đồng các người có báo tên của tôi không?”
“Tôi nói tôi ký hợp đồng với xưởng Đông Phong khi nào? Tôi đã ký hợp đồng với xưởng Hồng Tinh." Thẩm Thanh Ca nắm lấy cánh tay của Bạc Đình và rời đi.
Xuyên Tử há miệng rộng đến mức có thể nhét nửa quả trứng gà vào.
Con vịt vào đến miệng lại có thể bay đi!
Mệt anh ta còn tốn thời gian làm hỏng xe của bọn họ!
Anh ta tức giận đành phải vỗ đùi.
Trở lại nhà Đào Tử, Thẩm Thanh Ca đã bàn bạc với người phụ nữ là bọn họ sẽ ở lại đây thêm hai ngày nữa, cô đã đưa cho cô ta 5 đồng tiền.
Bọn họ dự định giám sát công việc trong hai ngày.
Người phụ nữ tự nhiên đồng ý.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình trở về phòng nghỉ ngơi, Đào Tử cũng theo bọn họ tới cửa.
“Xuyên Tử làm hỏng xe của hai người, sao hai người không gọi cảnh sát đến bắt anh ta?” Đôi mắt của Đào Tử tối sầm.
Cô giải thích: “Không có bằng chứng.”
"Nếu có lần sau, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta." Bạc Đình lạnh lùng nói.
Đào Tử trông có vẻ không cam tâm.
Rõ ràng, cậu ta cũng rất ghét Xuyên Tử.
Đã gần trưa, nghe nói chị gái của Đào Tử đã đi đánh bông ở thôn bên cạnh trở về rồi. Đào Tử và chị gái cùng nhau đi vào bếp để giúp đỡ.
Thẩm Thanh Ca uể oải nằm trên giường, "Anh Đình, em ngủ một lát, đến lúc ăn cơm nhớ gọi em."
Bạc Đình nằm xuống bên cạnh cô, “Ngày mai anh đến xưởng giám sát công việc, em cứ ngủ đi.”
"Vậy thì anh vất vả quá rồi?" Khóe môi cô nhếch lên.
Anh chọc vào má bên phải mình, “Em hôn anh một cái, anh sẽ không mệt.”
Cô vươn cổ hôn lên mặt anh, còn chưa kịp phản ứng, thì Bạc Đình đột nhiên xoay người đè cô xuống.
Thân hình anh to lớn rắn chắc, chặn hết ánh sáng phía trên đầu cô.
Thẩm Thanh Ca có chút bối rối và ngạc nhiên.
"Không được rồi! Anh không thể nhịn được nữa!" Giọng anh khàn khàn.
"Là anh... bảo em hôn mà.“ Nói đến cuối câu, giọng cô như tiếng muỗi vo ve.
Đôi mắt to hình quả hạnh ngấn nước, trông cô có chút oan ức.
Cô muốn nhấn mạnh rằng cô không hề quyến rũ anh.
Bạc Đình cởi cúc áo của cô ra, ”Là anh bảo em hôn thì sao? Anh lại chưa đồng ý với em, hôn rồi thì không thể làm chuyện khác.”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy anh giống như một kẻ lưu manh, cô liếc nhìn ra cửa sổ nói: “Ở nhà người khác mà, nghe thấy thì không tốt lắm đâu?”
"Mấy đứa nhóc đang đốt pháo ở bên ngoài, không nghe được." Bạc Đình cởi áo khoác len của cô ra, ném nó sang một bên.
Cô giữ tay anh, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: “Anh nên tìm cái gì đó để trải lên giường… Đừng làm bẩn giường người khác."
Bạc Đình cởi hết quần áo ra, cuối cùng trải chiếc áo sơ mi trắng lên giường, “Cái này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận