Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 403 -




Vào lúc ban đêm, ba của Vương Tiểu Bảo cầm theo một hộp sữa mạch nha tới.
Ông ta gõ cửa, “Bạc Đình, là tôi.”
Thẩm Thanh Ca mở cửa, cô và Bạc Đình vừa đi nhà ăn cơm xong, chuẩn bị nấu nước tắm rửa.
“Chuyện này không liên quan gì tới ông, ông chạy tới làm cái gì?” Bạc Đình đi thẳng vào vấn đề.
“Ha ha… Thật ra là ông Triển nhờ tôi tới, ông ấy khóc lóc nói với tôi rằng Bạc Đình lắp ráp xe hơi một nửa rồi không làm nữa, người khác cũng không biết làm, ông ấy phải nói lại với xưởng trưởng thế nào? Tôi nói liên quan gì đến tôi, nhưng ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, lại còn khóc trước mặt tôi, thế là tôi đành phải đồng ý.”
Thẩm Thanh Ca đối diện với Bạc Đình.
Hai người cạn lời, sao lời này nghe có chút giả tạo?
Bỗng nhiên, thịch thịch thịch...
Cửa bị gõ vang.
“Tôi đi vào buồng trong hút một điếu thuốc, ha ha ha…” Ông Vương liền cất bước chạy.
Thẩm Thanh Ca mở cửa lần nữa, Triển Thiên cũng cầm theo một thùng sữa mạch nha tới.
Vẻ mặt Bạc Đình không có cảm xúc nhìn ông ta.
Triển Thiên xấu hổ tìm chỗ ngồi xuống, “Khụ khụ… Thật ra là ông Vương nhờ tôi tới đây, ông ấy quỳ xuống cầu xin tôi, nói Bạc Đình là do ông ấy mời đến, nếu làm một nửa rồi thôi, ông ấy phải nói lại với xưởng trưởng như thế nào? Tôi nói liên quan gì tới tôi! Ông ấy cũng lớn tuổi rồi, còn quỳ xuống trước mặt tôi, thế là tôi đành phải đồng ý.”
“Phụt…” Thẩm Thanh Ca nhịn không được cười.
Hai người bọn họ là anh em ruột à? Lời nói cũng giống nhau như đúc.
“Tôi chưa nói tôi không đi, không phải là chuyện đã được giải quyết à?” Bạc Đình lạnh nhạt nói.
Triển Thiên nhẹ nhàng thở ra, buông sữa mạch nha xuống, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi… Vậy tôi đây không quấy rầy nữa.”
Ông ta đang chuẩn bị rời đi, phía sau truyền đến tiếng gầm giận dữ, “Triển Thiên! Tôi quỳ xuống cầu xin ông lúc nào?”
“Khụ khụ khụ…” Triển Thiên mở cửa, vừa cất bước lập tức chạy.
Cha Vương đuổi theo phía sau.
Thẩm Thanh Ca cười đến đau cả bụng, “Hai người bọn họ đúng là ăn ý, lời nói giống nhau, quà tặng cũng giống nhau.”
“…” Bạc Đình nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
Cô cầm hai thùng sữa mạch nói, “Anh Đình, chúng ta đều không thích uống thứ này, làm sao bây giờ? Cũng không rẻ…”
“Để lại cho con uống.” Anh nắm lấy tay cô.
“Đồ lưu manh!” Cô trừng mắt nhìn anh.
Ngày hôm sau.
Bạc Đình đi làm, cô đưa một thùng sữa mạch nha cho vợ của Vương Quý, một thùng khác đưa cho Khương Lê.
Cô nói chuyện ở xưởng xe cho Khương Lê nghe, Khương Lê bật cười khanh khách.
“Đúng rồi, Thanh Ca, mẹ nhận được một phong thư từ Thành phố Thượng Hải. Trái tim mẹ không tốt, không thể tức giận, nên không dám xem.” Bà ấy lấy một phong thư từ trong ngăn kéo ra đưa cho Thẩm Thanh Ca.
Cô mở thư ra nhìn lướt qua, “Mẹ, đây là thư của Trịnh Nga! Lời nói thật sự rất ác độc, bọn họ chỉ muốn kích thích mẹ, nếu mẹ xảy ra chuyện không hay, bà ta có thể ngồi lên vị trí đó.”
“Mẹ biết mà!”
Thẩm Thanh Ca không khỏi bội phục Khương Lê, thế mà bà ấy có thể kiềm chế được lòng hiếu kỳ.
Sáng sớm, Lý Nam nhân lúc mọi người chưa tới đến văn phòng dọn đồ.
Nhìn thấy thùng dụng cụ trên bàn Bạc Đình được chà lau không dính một hạt bụi, một cảm giác đố kị hừng hực thiêu đốt.
Anh ta cầm thùng dụng cụ lặng lẽ đi ra cửa, ném thùng dụng cụ vào trong hồ.
Nửa giờ sau, Bạc Đình và mấy người đồng nghiệp mới tiến vào văn phòng.
“Bạc Đình, hôm nay làm đến mấy giờ? Mỗi ngày đều tăng ca, tôi ăn không tiêu.”
“Vợ tôi nói, không tăng ca.”
“Vẫn là em dâu tốt…”
Môi của Bạc Đình hơi cong lên, anh đi đến trước bàn làm việc tìm thùng dụng cụ.
Anh tìm trên bàn bàn hồi lâu cũng không thấy thùng dụng cụ.
“Thùng dụng cụ của tôi đâu rồi?” Anh nhìn về phía đồng nghiệp.
“Không biết, tối hôm qua còn thấy ở trên bàn cậu mà.”
Ánh mắt Bạc Đình buồn bã, lạnh băng nhìn về phía bàn làm việc của Lý Nam.
Trên bàn của anh ta không có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận