Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 392 -




Thẩm Thanh Ca dở khóc dở cười, anh kích động như vậy à?
“Được rồi, sau này anh tan làm về nhà rồi nấu cơm cho em là được chứ gì?” Cô nghi ngờ anh có sở thích chịu ngược đãi.
“Ừm.”
Bên kia, xưởng trưởng, Triển Thiên, cha Vương đang ngồi cùng một bàn ăn cơm.
“Các anh nhìn xem, Bạc Đình đang ăn cơm với vợ của mình đó.” Cha Vương chỉ vào hai người bọn họ nói.
Xưởng trưởng hít vào một hơi, “Lần đầu tiên gặp Bạc Đình, tôi nghĩ thầm, cậu ta như vậy, liệu có người nào có thể xứng đôi với cậu ta hay không. Nhìn thấy vợ cậu ta thì tôi đã hiểu rồi!”
Triển Nhan cũng ăn cơm với cha của mình là Triển Thiên và các chú.
Cô ta nhìn về phía Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca, đáy mắt hiện lên ánh sáng của sự trả thù.
Mấy ngày thi đại học này đúng là cô ta không quan sát kỹ chồng của Thẩm Thanh Ca!
Không ngờ rằng anh lại đẹp trai như vậy!
Thẩm Thanh Ca không cho cô ta chép bài, vậy đừng trách cô ta đoạt người đàn ông của cô.
Lượng cơm ở nhà ăn rất lớn, Thẩm Thanh Ca ăn một chút đã no.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Bạc Đình.
"Chút nữa anh đưa em về nhà… Không đúng, có ký túc xá, chút nữa mang em về đó ngủ.” Bạc Đình nhỏ giọng nói.
Hai mắt của Thẩm Thanh Ca nhìn trần nhà, không biết nên nói gì!
Tại sao ở nhà ăn mà Bạc Đình cũng có thể nói ra mấy từ hổ báo như vậy.
“Anh có thể văn minh một chút hay không?” Cô bất đắc dĩ nói.
Bạc Đình có chút kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng thay thế bằng sự hài hước, “Ngủ trưa không văn minh à?”
“…”
Thẩm Thanh Ca hận không thể tát cho mình một cái.
Được thôi, người không văn minh là cô.
Mấy công nhân nữ hoa hoè lộng lẫy bưng cơm ngồi sau lưng bọn họ.
“Mọi người nghe gì chưa? Có một nhà thiết kế mới đến xưởng mình, hình như tên là Bạc Đình! Đẹp trai chết mất!”
“Sao lại không nghe thấy? Sáng nay vẽ bản lắp ráp xe hơi, xưởng trưởng vô cùng coi trọng cậu ta.”
“Nếu gả cho cậu ta, nửa đời sau xem như không phải lo cơm ăn áo mặc.”
Thẩm Thanh Ca lỗ tai dựng thẳng lên, trong lòng có chút tức giận, cô biết Bạc Đình sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt mà.
“Anh Đình, xưởng trưởng của xưởng anh là nam hay nữ?” Cô không vui hỏi.
“Là ông chú, đầu trọc.” Bạc Đình không chút lưu tình nói.
Cô vẫn rất khó chịu, cô không ở bên cạnh, chắc chắn rất nhiều người phụ nữ theo đuổi Bạc Đình.
“Hôm nay anh cố ý trang điểm như vậy làm gì?” Bây giờ cô nhìn anh từ đầu đến chân, chỗ nào cũng cảm thấy không đúng.
Bạc Đình không biết ứng phó thế nào, “Anh không trang điểm.”
Đúng là anh không trang điểm, từ trên xuống dưới đều là quần áo cũ.
Việc duy nhất có thể coi như trang điểm chính là… đánh răng rửa mặt?
“Anh không trang điểm mà còn đẹp thế này, sao anh có thể như vậy chứ?” Thẩm Thanh Ca thở dài, càng hậm hực hơn.
Bạc Đình: ???
Thanh Ca đang khen anh?
“Chồng em đẹp trai, em không cảm thấy có mặt mũi à?” Anh hỏi.
"Chồng em đẹp trai, em cảm thấy anh sẽ cho em đội nón xanh!”
Bạc Đình cười, “Đừng lộn xộn! Trở về ngủ đi.”
Anh ôm bả vai cô rời khỏi nhà ăn, “Tất cả mọi người ở đây đều mặc quần áo lao động màu xanh lục, ở trong mắt anh, cho dù là nam hay nữ thì đều giống như là xe vận tải.”
Bây giờ tâm trạng của cô mới tốt hơn một chút, “Vậy quần áo lao động màu đen, thì là xe hơi?”
“Gần như vậy.”
Cô tưởng tượng nếu mình mặc quần áo màu xanh lục, liệu Bạc Đình có cảm thấy cô giống xe vận tải hay không.
Đang nghĩ ngợi, Lý Nam chạy đến trước mặt hai người bọn họ, uể oải ỉu xìu đưa cho Bạc Đình một bao thuốc lá, “Cho cậu.”
Theo lẽ thường, hẳn là Bạc Đình sẽ nhận lấy, nhưng anh không nói câu nào.
“Sao anh dám lén lút giấu em để người khác mua thuốc lá hút chứ?” Cô nhéo hông anh một cái.
Anh giải thích, “Anh ta thua cuộc, tự nguyện đưa cho anh, anh cũng không định hút.”
Thẩm Thanh Ca nhìn nhãn hiệu, nhãn hiệu này khá đắt, phải vài đồng tiền.
“Vậy anh nhận thuốc lá của người khác, liệu có ảnh hưởng đến mối quan hệ đồng nghiệp hay không?” Cô hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận