Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 176 -




Sau khi mọi người rời đi, Thẩm Thanh Ca mới nhớ kiểm tra của hồi môn.
Cô sờ soạng một chút, phát hiện không có gai gỗ, rất chắc chắn, phi thường hài lòng.
Bạc Đình bật đèn và đưa cho cô một cuốn sách từ vựng, "Em học đi, sinh viên đại học."
Cô đỏ mặt khi bị anh trêu chọc: "Anh Đình, nếu em sinh con gái thì sao?"
“Em trọng nam khinh nữ sao? Anh thích con gái! Em đừng có như vậy." Bạc Đình bối rối nói.
Cô lườm anh một cái: "Anh mới là người trọng nam khinh nữ! Em chỉ hỏi mà thôi."
“Vậy thì tốt, đừng nghe trong hẻm mấy người đàn bà kia nói bậy, mấy người đó đều cho mình là gà mái, nếu không đẻ trứng, bọn họ đều cảm thấy chính mình có vấn đề." Anh xoa đầu cô.
Thẩm Thanh Ca hôn lên má anh, "Nếu em không sinh con thì sao?"
“Không sinh con? Nếu em không muốn sinh thì không sinh!" Bạc Đình ôm cô vào lòng, dùng môi bịt kín đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Không có con cũng không tồi!
Nếu anh muốn bắt nạt cô, liền bắt nạt cô!
Thẩm Thanh Ca dường như biết được suy nghĩ không phù hợp của anh, cô đỏ mặt và đẩy anh ra một cách mạnh mẽ, "Ưm…… lưu manh!"
Bạc Đình cảm thấy tủi thân không thể giải thích được, tại sao anh lại trở thành lưu manh?
Ngoài việc bắt nạt cô ở trên giường, anh bắt nạt cô khi nào?
Sau khi ăn xong, Bạc Đình ra ngoài tìm Hoàng Tam để bàn về việc xe cộ.
Tại thời điểm này đều là đường đất, hầu hết các khu vực đường không có được san bằng, tài xế phải dựa theo bản đồ để đi qua các tỉnh.
Anh không thể một mình lái xe mà không ngủ không nghỉ, anh đành phải dẫn theo một vài anh em đáng tin cậy để thay ca.
Mấy người vừa lên kế hoạch lộ trình sẽ đi và hàng hóa sẽ vận chuyển, liền chuẩn bị ngày mốt lên đường.
Sau khi rời khỏi nhà của Hoàng Tam, Bạc Đình vội vã trở về nhà.
Anh phải quay lại quạt cho Thẩm Thanh Ca.
Chiếc giường quá nhỏ, hai người chen nhau ngủ, tiểu Thanh Ca không thể ngủ được vì nóng.
Đi vào con hẻm, anh liền nhìn thấy Tiểu Dương đi dạo về.
Anh ta là chồng của chị dâu Dương, có mối quan hệ tốt với nhóm của Bạc Đình.
“Anh Đình.” Tiểu Dương lễ phép chào hỏi.
Bạc Đình ngăn anh ta lại, mặt tối sầm lại nói: "Tiểu Dương, cậu là người tốt, nhưng hãy quản vợ cậu đi! Đừng chọc phá tình cảm của vợ chồng tôi!"
Anh kể về việc chị Dương sinh con trai, gây khó xử cho dì Quan và chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Ca.
“Con khốn này! Anh Đình, anh đừng để trong lòng! Con khốn này không phải lag người, nó đang sủa thôi!" Tiểu Dương là người thành thật, lập tức bị tức giận đến mức dậm chân.
“Sau này, tôi không muốn nhìn thấy cô ta lại làm khó Thanh Ca.” Vừa nói, anh vừa rời đi trước mặt Tiểu Dương.
Trở lại phòng ngủ, Thẩm Thanh Ca đã ngủ trên giường, hơi thở đều đặn.
Bây giờ là tháng mười, thời tiết vẫn còn rất nóng nực.
Anh nhẹ nhàng lên giường, nằm nghiêng người bên giường, dùng chiếc quạt đuôi mèo nhẹ nhàng quạt cho cô.
Bạc Đình nhìn khuôn mặt an tĩnh của cô, như thể đang nhìn một chú mèo con, trong mắt anh phát ta tia sáng cưng chiều.
Trong lúc ngủ mơ, khi Thẩm Thanh Ca trở mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã vùi vào ngực anh.
Anh thầm nghĩ, giường nhỏ như vậy, thật uỷ khuất Thanh Ca.
Cũng may ngày mốt anh đi rồi, khi anh trở lại, giường lớn khẳng định đã làm xong.
Đột nhiên, trong sân vang lên tiếng gõ cửa liên tục, bùm bùm.
Bạc Đình tối sầm mặt lại, không muốn phản ứng.
Nhưng người gõ cửa lại không thức thời, dùng sức phá cửa.
Anh định đứng dậy mắng chửi thì Thẩm Thanh Ca đang ngái ngủ mở mắt ra.
“Hừm….. có người gõ cửa.” Cô nhẹ giọng oán trách.
“Ai mà không có mắt vậy chứ? Muộn như vậy mà còn tới nhà người khác!" Bạc Đình xỏ giày và sải bước ra khỏi cửa.
Thẩm Thanh Ca hơi lo lắng, vội vàng đuổi anh ra ngoài.
Khi cánh cửa được mở ra, thì đó là dì Quan.
“Thanh Ca, không ổn rồi! Cái kia vợ của Tiểu Dương muốn ôm con trai nhảy xuống giếng! Cháu là đại biểu phụ nữ, cháu đi khuyên nhủ cô ta đi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận