Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 623 -




Thẩm Thanh Ca bật cười, “Nếu anh đúng là một kẻ ngu ngốc thì sẽ không lựa chọn làm buôn bán!”
“Haizz, em dâu, em không biết đó thôi! Rất nhiều người ở quê quán của anh làm buôn bán đều được kiếm tiền…!”
Bạc Đình không kiên nhẫn nói: “Đừng vô nghĩa! Có muốn làm hay không, anh nói một câu.”
“Chắc chắn là muốn, tôi nhận được bài học từ việc nuôi gà, lần này tôi muốn nuôi heo… Chỉ là tôi thiếu 400 đồng tiền cơ.”
“Anh cùng chúng tôi về nhà, viết giấy nợ.” Bạc Đình khoanh tay đi.
Tới nhà, Thẩm Thanh Ca lấy ra 500 đồng tiền.
Người Bạc Đình nhìn trúng sẽ không có sai.
Cô tin rằng Tam Thuận sẽ không lấy tiền trốn chạy.
“Đây.” Thẩm Thanh Ca đưa tiền cho anh ta.
Tam Thuận cũng viết xong giấy nợ, nhìn Thẩm Thanh Ca cầm một xấp tiền mắt rưng rưng, “Chúng ta không thân chẳng quen, hai người cho tôi mượn nhiều tiền như vậy… Hai người cũng không sợ tôi chạy.”
Bạc Đình hừ lạnh, “Anh không dám.”
“Đúng vậy, đúng là tôi không dám.” Tam Thuận hít hít mũi.
“Bạc Đình, em dâu, hai người yên tâm, một khi tôi kiếm được tiền thì sẽ trả lại tiền! Nếu tôi lại lỗ, tôi sẽ bán nhà, đập nồi bán sắt cũng phải trả lại tiền.”
Thẩm Thanh Ca cười, “Anh đừng nói mấy thứ không may mắn, mau trở về ăn Tết với người nhà đi.”
Tam Thuận trịnh trọng cúi đầu về phía hai người bọn họ, sau đó mới cất tiền vào trong túi, xoay người rời đi.
“Đúng rồi, anh Tam Thuận, nếu anh nuôi heo gặp khó khăn, có thể tới hỏi em. Trước kia em là người nuôi heo ưu tú ở trong thôn.”
“Được được được!” Tam Thuận càng có niềm tin, chuẩn bị buông tay bắt đầu làm.
Bạc Đình đóng cửa lớn lại.
Anh đi theo Thẩm Thanh Ca vào phòng ngủ.
“Thanh Ca, tiền tiêu vặt của anh có thể tăng lên một chút hay không?” Vừa rồi anh thấy cô hào phóng như vậy, cho Tam Thuận 500 đồng tiền, cực kỳ ghen ghét.
Cô ngoắc cằm anh, “Không phải em mới cho anh bao lì xì 99 đồng tiền à?”
“Ý anh là, tiền tiêu vặt sau này có thể tăng lên một chút hay không?”
Thẩm Thanh Ca ôm cổ anh, hôn một cái lên mặt anh, “Anh Đình, anh đòi tiền hay là muốn vợ?”
“Muốn vợ.”
“Đúng vậy, muốn vợ, cũng đừng nhắc đến tiền. Nhắc đến tiền sẽ tổn thương tình cảm.” Cô cười khẽ.
Bạc Đình cảm giác mình bị chơi, chỉ là không có chứng cứ.
Đón năm mới xong rồi, cũng sắp khai giảng.
Tâm trạng của Thẩm Thanh Ca trở nên rất xấu.
Khi Bạc Đình lên phố mua đồ ăn, cố ý mang theo cô đi giải sầu.
“Em bao lớn rồi? Sao còn giống Trường Sinh thế? Trước khi học còn muốn chết muốn sống.” Anh cười nhạo.
Cô méo miệng, “Vợ ở bên cạnh không tốt à? Sao anh lại không biết tốt xấu như thế?”
“Đi thôi, đi Cung Tiêu Xã mua vải làm quần áo mới.” Bạc Đình lập tức thay đổi đề tài.
Thẩm Thanh Ca nghĩ cũng đúng, đã lâu rồi cô cũng chưa làm quần áo mới cho Bạc Đình.
Đường đường là cháu trai nhà họ Bạc, mỗi ngày mặc quần áo cũ thật sự không phù hợp.
May là Bạc Đình đẹp trai, dáng người tốt, cho nên nhìn qua vẫn đẹp trai như cũ, đổi lại là người khác, đã trông giống dân chạy nạn từ lâu rồi.
Tới Cung Tiêu Xã, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đi thẳng đến khu vực mua vải.
Cô chọn vải màu lam trơn.
“Em mua cái này làm váy?” Bạc Đình hỏi.
Cô giải thích: “Làm áo sơmi cho anh.”
“Anh không cần, khai giảng em còn phải gặp bạn học, mặc quần áo cũ sẽ làm người khác chê cười.”
Thẩm Thanh Ca mắt trợn trắng, trong nội tâm người này có một cô công chúa nhỏ hả?
Thế mà lại có suy nghĩ loanh quanh lòng vòng đó.
“Mới sẽ không! Mọi người hiện tại có quần áo mặc đều không tồi, chỉ có anh làm ra vẻ.” Cô ở cánh tay anh đánh một cái.
Bạc Đình đánh giá vải dệt, cuối cùng để ý loại vải bông màu vàng nhạt.
“Lấy cuộn vàng nhạt kia tới.” Bạc Đình và một giọng nữ quen thuộc cùng lúc nói.
Thẩm Thanh Ca quay đầu vừa thấy, thế mà lại là Đỗ Kỳ Kỳ.
Cô ta bụng lớn, trên mặt có dấu vết của bàn tay, một người đàn ông lưng hùm vai gấu mặc áo công nhân đứng bên cạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận