Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 107 -




“Được.” Bạc Đình đồng ý không chút do dự.
Chỉ cần cô gái nhỏ này không bỏ anh, cô muốn anh làm gì cũng được!
Kỳ thật anh rất vui vẻ, không nghĩ tới cô gái nhỏ bé này sẽ không bởi vì anh lừa gạt cô mà tức giận.
Thay vào đó, cô quan tâm đến thân thể của anh.
Cô cúi đầu, đôi môi hôn nhẹ lên trên trán anh như một chiếc lông vũ.
Trái tim của Bạc Đình lỡ một nhịp.
Cơ thể và tâm trí mệt mỏi ban đầu dường như ngay lập tức được lấp đầy bởi một thứ gì đó.
“Anh Đình, hôm nay có phải hay không em quên may áo cho anh?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Không sao, anh cũng chưa cần mặc." Bạc Đình cười nói.
Ngày mai cô sẽ may cho anh……
Thẩm Thanh Ca ngáp, "Chúng ta ngủ đi."
“Ừm.” Bạc Đình xoay người rời đi.
Cô không hiểu nắm lấy tay anh, "Anh đi đâu vậy?"
“Anh ngủ trên ghế ở nhà chính.” Bạc Đình thản nhiên giải thích.
“Đừng đi…….” Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng.
Anh cười đùa nói, "Vậy em đi ra ghế nằm ngủ?"
Thẩm Thanh Ca cắn nhẹ môi dưới, "Em cũng không đi."
“Em chắc chứ?” Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại.
Cô gật đầu.
Bạc Đình vui mừng khôn xiết, anh cởi áo trước mặt cô, để lộ vóc dáng vạm vỡ.
Thẩm Thanh Ca cởi giày và lén lút leo lên giường, cảm thấy rất hài lòng.
Người đàn ông của cô có thân hình thật đẹp!
Thẩm Thanh Ca đang nằm úp sấp, chỉ đắp chăn bông, Bạc Đình cúi người áp xuống.
Anh cắn môi cô.
“Tê……” Cô cau mày.
Thanh âm của anh tràn đầy tức giận, "Vừa rồi em muốn bỏ anh!"
Người đàn ông này lòng dạ thật hẹp hòi!
Cô bóp mạnh vào ngực anh, anh mới xấu hổ nằm xuống.
Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, Bạc Đình đã chìm vào giấc ngủ chỉ trong vòng vài phút.
Thẩm Thanh Ca đắp chăn cho anh và cũng an tâm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Thanh Ca thức dậy, Bạc Đình nằm bên cạnh cô đã biến mất từ ​​​​lâu.
Sau khi cô rửa mặt xong, cô ngửi thấy một mùi thơm ngon ngào ngạt.
Bạc Đình kêu cô vào nhà chính ăn sáng.
A Long cười ác ý và nhìn họ bằng ánh mắt như thể hai người đã làm chuyện gì đó suốt đêm qua.
Điều này khiến Thẩm Thanh Ca không nói nên lời và chỉ có thể tập trung vào việc cúi đầu ăn mì.
Cô không thể nào chủ động giải thích với A Long rằng tối qua bọn họ không có chuyện gì xảy ra đúng không?
“Lại nhìn nữa tao móc mắt mày ra.” Bạc Đình lạnh như băng phun ra những lời này.
A Long sợ hãi đến mức anh ta trở nên thành thật ngay lập tức.
Vào khoảng tám hoặc chín giờ, Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca trở lại trại chăn nuôi.
Cô lạnh mặt cảnh cáo: "Anh Đình, anh về nhà ngủ thêm đi!"
“Được.” Anh vội vàng hôn lên má cô, rồi đạp xe đi.
Cái này làm cô tức giận và buồn cười!
Đỗ Kỳ Kỳ tình cờ thấy khi đang giúp lùa vịt ở trang trại, cô ta chua chát nói: "Chậc, đã đến mức này rồi sao? Như vậy thân thiết!"
“Làm sao? Cô ghen tị à?” Thẩm Thanh Ca hỏi lại.
Đỗ Kỳ Kỳ rất khó chịu, "Cô có cái gì mà tôi phải ghen tị? Thanh Ca, tôi khuyên cô nên cẩn thận, cô cứ như vậy ảnh hưởng không tốt đâu."
“Người khác thấy xấu hổ khi xem người khác hẹn hò, nhưng cô nhất quyết muốn xem, xem xong còn ép buộc bản thân. Cô có vẻ rất chú ý đến việc tôi hẹn hò, cô không phải là thích người yêu của tôi đi?" Thẩm Thanh Ca nói to.
Đỗ Kỳ Kỳ bối rối nói lớn: "Cô…..... cô thật không đứng đắn!"
“Cả đời này cô không yêu đương à? Cô chỉ được cái mác là thanh niên trí thức trong thành tới đây, tư tưởng thật là phong kiến."
Đỗ Kỳ Kỳ vừa định nói chuyện, Đỗ Phong từ trong trang trại đi ra, "Kỳ Kỳ, cháu đã học cấp ba, ở nông thôn mới mấy ngày mà sao nhìn như một bà lão vậy? Tư tưởng như vậy cổ hủ?"
“……” Đỗ Kỳ Kỳ bị mắng đỏ mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận