Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 598 -




Tuyết Lị mặc xong áo khoác, cài xong cúc áo, bực bội đứng ở tầng hai quan sát hai người đang ở dưới tầng.
“Bạc Đình, anh cư nhiên không cần cơ hội kiếm tiền, tôi sẽ làm cho anh hối hận!”
Sau khi về nhà, Thẩm Thanh Ca nhịn không được hỏi: “Vậy lần này anh kiếm lời được bao nhiêu ở thị trường chứng khoán?”
“Mấy chục nghìn đồng tiền mà thôi.”
Tròng mắt của cô trợn tròn.
Bạc Đình ở phương diện này thật sự rất có thiên phú.
Lúc Bạc Đình nấu cơm, Thẩm Thanh Ca cầm sách tiếng Anh bắt đầu đọc những phần quan trọng.
Sắp thi cuối kỳ, cô cũng không dám lười biếng.
Ngày hôm sau, Bạc Đình lo lắng Tuyết Lị sẽ quấy rầy Khương Lê, sáng sớm liền xử lý thủ tục nằm viện cho bà ấy, đưa bà ấy xuất viện.
Thẩm Thanh Ca đỡ Khương Lê, “Mẹ, anh Đình mua tứ hợp viện rất lớn, đợi chút nữa mẹ chọn một phòng mà mẹ thích, con sẽ quét dọn sạch sẽ.”
Khương Lê nở nụ cười.
“Đi thôi.” Bạc Đình xách theo mấy rương hành lý.
Vạn Dụ cũng cầm các loại đồ bổ linh tinh đi ở phía sau
Tới dưới tầng, Vạn Dụ bỏ hành lý linh tinh tới xe hơi nhỏ của mình.
“Thanh Ca, Bạc Đình, mẹ đã sớm nhờ Vạn Dụ thuê cho mẹ một ngôi nhà nhỏ, mẹ liền không làm phiền hai vợ chồng con.” Khương Lê giải thích.
Thẩm Thanh Ca có chút không yên tâm, “Mẹ, mẹ ở một mình nếu phát bệnh thì làm sao bây giờ?”
“Trong nhà có thêm người, hai con chắc chắn không quen. Mẹ đã là bà già, kinh nghiệm này nghe theo mẹ đi không sai đâu.” Khương Lê cười nói.
Bạc Đình giãn mày ra, không ai phá hư thế giới hai người của anh và Thanh Ca , đương nhiên anh rất vui vẻ.
“Thanh Ca, em nghe mẹ đi.” Nói xong, anh kéo Thẩm Thanh Ca lên xe hơi.
Vạn Dụ lái xe đưa bọn họ đến ngõ nhỏ gần nhà của Bạc Đình.
Ngôi nhà nhỏ đầu ngõ chính là nhà của Khương Lê.
Nơi này đi bộ đến tứ hợp viện của Bạc Đình cũng chỉ có mười phút.
Mấy người đi dạo qua một vòng ở trong sân cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Trong sân và trong phòng đều được dọn dẹp rất sạch sẽ.
“Cảm ơn ông, Vạn Dụ.” Khương Lê cảm ơn từ tận đáy lòng.
Mặt Vạn Dụ hơi hồng, “Đều là bạn bè nhiều năm như vậy, chuyện này có là gì đâu?”
Thẩm Thanh Ca cảm giác Vạn Dụ thật sự quá rụt rè, cô nửa đùa nửa thật nói: “Sao bạn bè có thể làm được như thế này? Lúc trước anh Đình cũng giúp cháu xây nhà ở trong thôn.”
“Đừng nói lung tung.” Khương Lê cùng Vạn Dụ nói cùng một lúc.
Hai người đỏ mặt.
Bạc Đình cười, anh kéo Thẩm Thanh Ca vào trong ngực, lười biếng nói: “Để cho bọn họ tự mình giải quyết đi, em đừng nói lung tung.”
“Em đang nói sự thật!” Cô rất bất mãn.
Anh suy nghĩ, đúng là sự thật.
Thẩm Thanh Ca muốn nấu cơm, kết quả Vạn Dụ ân cần tranh nấu cơm.
Giữa trưa, bốn người cùng nhau ăn cơm ở trước bàn tròn.
“Bạc Đình, Thanh Ca, tuy rằng Tuyết Lị có không ít tật xấu, nhưng cũng là đứa bé có số khổ. Nghe cô ấy nói, sau khi cô ấy ly hôn ở nước ngoài được cho ít tiền, kết quả đi Cảng Thành làm ăn gì đó, mất hết. Lúc này mới trở về……” Khương Lê đột nhiên nói.
Thẩm Thanh Ca cong môi.
Chậc!
Khó trách Tuyết Lị nhất định muốn dụ dỗ Bạc Đình, hoá ra đã sắp hết sạch tiền, muốn để Bạc Đình hỗ trợ kiếm tiền.
“Về sau đừng nói đến người phụ nữ này nữa.” Bạc Đình lạnh lùng nói.
Khương Lê nhìn thấy Bạc Đình tức giận, đã lờ mờ đoán được cái gì, bà ấy không nói thêm gì nữa.
Vạn Dụ cười khà khà, đánh vỡ không khí yên lặng.
“Bạc Đình, nghe nói cháu đang nghiên cứu cổ phiếu của Cảng Thành? Chú có một người bạn lúc nhỏ, học xong cấp ba liền đi Cảng Thành, mấy ngày nữa sẽ về đây thăm người thân, nghe nói ông ấy dựa vào thị trường chứng khoán trở nên giàu có, đến lúc đó chú giới thiệu cháu cho ông ấy được không?” Vạn Dụ cười nói.
Thẩm Thanh Ca cho rằng Bạc Đình sẽ nói lời khó nghe, không đồng ý, cô đang muốn từ chối giúp Bạc Đình, thì anh liền bình tĩnh nói: “Cảm ơn.”
Mọi người đều rất kinh ngạc với phản ứng của Bạc Đình, thế mà anh lại dùng từ lễ phép như vậy.
“Không có gì!” Vạn Dụ cảm thấy Bạc Đình chấp nhận chính mình, “Bạc Đình, người đàn ông giàu có kia gọi là Hoắc Hồng Thần, rất ghê gớm. Mấy ngày nữa là sinh nhật của ông ấy, cháu chuẩn bị chút quà sinh nhật.”
Bạc Đình khinh thường cười khẽ.
Trái tim của Thẩm Thanh Ca lại sắp kích động đến mức nhảy ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận