Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 350 -




Âm thanh của Trịnh Nga từ trong góc truyền đến, “Tiểu Dạ, mẹ muốn cho con có một chiếc đồng hồ, đến lúc đó ở trước mặt bạn bè cũng có mặt mũi đúng không?”
“Mẹ thôi đi! Đồng hồ là mua cho con, vì sao đeo ở trên cổ tay mẹ? Khụ khụ……”
“Con đừng tức giận, lên cơn hen suyễn liền không tốt! Con đỡ lời giúp mẹ đi, con cũng không muốn thấy mẹ bị cha của con mắng đúng không?”
Bạc Dạ hét lên: “Vốn dĩ Bạc Thọ Khang đã không thích con! Mẹ tự ý động đến sổ tiết kiệm, muốn hại con bị ông ta mắng đến chết sao?”
Bỗng nhiên, Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca từ chỗ rẽ đi tới.
Nhìn đến hai người bọn họ, Trịnh Nga và Bạc Dạ xấu hổ đến mức mặt đều đỏ lên.
“Không phải nói hai ngàn đồng tiền rất ít sao? Hoá ra là lấy tiền của người khác.” Thẩm Thanh Ca châm chọc nói.
“Này, đây là tiền của người đàn ông của tôi, tôi tiêu một chút thì làm sao vậy?”
Thẩm Thanh Ca gật đầu, “Tuy rằng không trộm không cướp, nhưng tôi thật sự không hiểu! Bởi vì tôi chưa gặp được tình huống này.”
“Hô hô hô……” Bạc Dạ đột nhiên thở mạnh hơn.
Trịnh Nga không chú ý tới khác thường của Bạc Dạ, bà ta thẹn quá thành giận nói: “Nhà của chúng tôi có bao nhiêu tiền chỉ sợ cô cũng không biết! Cô đương nhiên sẽ không gặp được tình huống này rồi!”
“Tiền của mấy người sao? Đó là tiền của nhà họ Bạc! Nói cách khác là của Bạc Đình trong tương lai, hai người chỉ là khách sống nhờ ở nhà họ Bạc, sao lại không biết xấu hổ như vậy?” Thẩm Thanh Ca nói lại.
“Hô hô hô……” Bạc Dạ nắm cổ áo, giống như bị cái gì bóp lấy cổ.
Một giây sau, đùng ——
Bạc Dạ ngã xuống trên mặt đất.
“Cứu mạng a…… Tiểu Dạ, Tiểu Dạ……” Trịnh Nga kêu to.
Trong cổ họng của Bạc Dạ nghẹn đờm, thở như thế nào cũng không thở được.
Chỗ này ở vị trí vắng vẻ, ít có ai đi tới, càng đừng nói sẽ có người tốt bụng tới hỗ trợ.
“Cứu mạng…… Bạc Đình, con nhanh cứu em trai của mình đi! Hu hu……”
Bạc Đình âm trầm nói: “Tôi lại không phải bác sĩ!”
Thẩm Thanh Ca tập trung tinh thần nghĩ tới thuốc xịt hen suyễn, giây tiếp theo, trong tay cô quả nhiên xuất hiện một lọ thuốc xịt màu trắng.
Cô dùng sức lắc đều thuốc xịt, ngồi xổm xuống đối diện miệng của Bạc Dạ đem vòi xịt nhét vào trong miệng của anh ta.
“Ngậm miệng của anh lại!” Cô nghiêm túc ra lệnh.
Bạc Dạ khó khăn ngậm miệng lại.
Thẩm Thanh Ca lập tức ấn vòi xịt, để anh ta hít thuốc vào.
Chỉ một lát sau, thân thể của Bạc Dạ đang cong lại, từ từ duỗi ra, tay cùng chân thả lỏng để ở trên mặt đất.
“Cô cho con trai tôi uống cái gì vậy? Có ai không! Có người giết người rồi!” Trịnh Nga chỉ vào Thẩm Thanh Ca kêu to.
Ánh mắt của Thẩm Thanh Ca trở nên lạnh lùng, giận dữ nhìn về phía bà ta, “Sớm biết như vậy nên để cho con trai của bà chết đi!”
“Ở chỗ này!” Cảnh sát tuần tra cảnh chạy tới.
Có mấy người cảnh sát đứng xung quanh bên người Bạc Dạ.
“Xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát hỏi.
“Cảnh sát, người phụ nữ này không biết đã phun cái gì trong miệng con trai tôi! Con trai tôi nằm trên mặt đất không nhúc nhích! Khẳng định là cô ta hạ độc con trai tôi, cậu không biết mối thù giữa hai gia đình chúng tôi đâu!” Trịnh Nga ôm mặt khóc thút thít.
Một người cảnh sát trẻ tuổi ngồi xổm xuống, thăm dò hơi thở của Bạc Dạ, “Nhưng anh ta vẫn khỏe mạnh, không chết mà.”
Thẩm Thanh Ca đem thuốc xịt hen suyễn đưa cho cảnh sát, “Đồng chí cảnh sát, cái này là thuốc xịt hen suyễn của tôi! Tôi có lòng tốt cứu con trai của bà ta, vậy mà bà ta lại đổ tội cho tôi như vậy!”
Bạc Dạ từ từ mở mắt, không có sức nói: “Mẹ, con không có việc gì, Minh Châu đã cứu con.”
“Cái gì mà Minh Châu? Sao cô ta có thể có lòng tốt như vậy?”
Bạc Dạ nhìn Trịnh Nga chớp mắt vài cái, “Dù sao con cũng không có việc gì! Mẹ, mẹ đừng làm loạn!”
Thật là điên rồi!
Đắc tội Bạc Đình thì cũng liền thôi đi, nhưng Thẩm Thanh Ca có thể tùy tiện đắc tội được sao?
Cô chính là tiểu thư nhà họ Cố!

Bạn cần đăng nhập để bình luận