Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 179 -




Những người hàng xóm bên cạnh tỏ vẻ ghen tị.
“Hừ, khó trách Hoàng Anh chướng mắt Vương Chí, là tôi tôi cũng chướng mắt! Đội trưởng đội sản xuất không biết xấu hổ mà so sánh với người trong thành sao?"
“Ha ha ha, Vương Chí còn cười nhạo người khác! Nghe người khác nói là người thành phố, sắc mặt liền tái xanh lại."
Vương Chí lườm bọn họ một cái, sau đó vội vàng lên xe đạp chạy đi, "Hừ, có cái gì ghê gớm sao?"
Sau khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca rửa sạch quả sơn trà và cho vào túi.
Lúc này, bữa trưa đã được dọn sẵn lên bàn.
Cô cảm thấy rằng từ sau khi quen Bạc Đình, cô trông giống như một thiên kim tiểu thư.
Được anh phủng trong lòng bàn tay, không cần làm gì cũng có được thứ mình muốn.
Bạc Đình nấu ba đồ ăn món một canh, tuy bề ngoài không đẹp lắm nhưng món nào cũng có thịt.
Được cưng chiều, cô yên tâm thoải mái vừa ăn vừa hỏi: "Anh Đình, anh một mình lái xe à?"
“Còn có Hoàng Tam và A Long nữa.” Bạc Đình bưng cho cô một bát canh cà chua trứng gà.
Trong nháy mắt, cô nghĩ đến một chuyện!
Thẩm Thanh Ca lo lắng đặt bát và đũa xuống, đôi mắt hạnh nhân mở to, "Anh Đình, anh sẽ đến huyện Châu phải không?"
“Làm sao em biết?"
“Đừng hỏi tại sao em biết! Dù sao đến huyện Châu anh hãy đi đường chính, đừng đi đường núi. Em nghe nói đường núi rất dễ xảy ra tai nạn." Thẩm Thanh Ca lo lắng nói.
Ở đời trước, Bạc Đình đã viết trong cuốn tự truyện của mình rằng khi họ lái xe ra ngoài lần đầu tiên, họ đã cố gắng đi thật nhanh nên đã đi con đường núi.
Kết quả là họ gặp phải những tên cướp, chúng bắt bọn họ dừng xe lại và cướp đồ vật hàng hoá.
Bạc Đình và mấy người khác cùng bọn họ đánh nhau, một vài người đã chết, trong đó Hoàng Tam trong lúc đánh nhau đã bị đâm thủng một bên mắt……
“Được.” Bạc Đình sảng khoái đồng ý.
Thẩm Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cầm bát đũa ăn tiếp, "Tối nay anh hãy kêu Hoàng Tam và A Long đến nhà ăn cơm đi. Em phải dặn dò lại một lần nữa!"
Hắn cười nhạo một tiếng, "Em đang lo lắng cái gì?"
“Em chỉ lo lắng thôi.” Cô vùi đầu vào bữa ăn.
Cô không thể nói rằng cô biết sẽ có những tên cướp trong núi và sẽ bị cướp hàng hoá, đúng không?
Mất tiền thì cũng không sao, chủ yếu là cô sợ bị thương thôi.
“Mời bọn họ ăn cơm làm gì? Anh muốn nhiều ở bên em." Bạc Đình lẩm bẩm.
Thẩm Thanh Ca đỏ mặt.
Nói dễ nghe như vậy!
Đây là muốn nhiều ở bên cô sao?
Rõ ràng là muốn làm chuyện không thích hợp với trẻ con!
Vào buổi tối, Thẩm Thanh Ca thấy vẫn còn hai thùng rưỡi Coca ở nhà, vì vậy cô đã làm cánh gà chiên Coca.
A Long ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, liền đi vào phòng bếp, "Chị dâu, chị sẽ không nấu ăn với Coca đi?"
“Đúng vậy! Cánh gà chiên Coca." Thẩm Thanh Ca mở nắp nồi cho anh ta xem.
Ngay lập tức, sắc mặt A Long tái xanh lại, vội vàng chạy ra ngoài, "Chị dâu chiên cánh gà với Coca! Cái này không phải giống như bánh chưng mặn khó ăn sao?"
“Bánh chưng vốn dĩ đã mặn rồi! Bánh chưng ngọt mới khó ăn." Hoàng Tam không hài lòng nói.
A Long trào phúng nói: "Ăn một miếng cơm lại ăn một miếng thịt, chẳng phải là bánh chưng mặn sao?"
“Đường trắng trộn với cơm còn không phải là bánh chưng ngọt sao?”
Bạc Đình chỉ cảm thấy bên tai ồn ào, anh liền gầm nhẹ: "Câm miệng!"
Cả hai nháy mắt an tĩnh như gà.
Đồ ăn vừa dọn ra, Tiểu Dương liền kéo vợ tới.
“Anh Đình, vợ của em hấp bánh bao là để chuộc lỗi với anh, anh đừng ghét bỏ.” Tiểu Dương tay kia bưng một rổ bánh bao trắng.
Chị dâu Dương không cam lòng, nhưng sợ bị đàn ông đánh, đành phải cười làm lành: “Đúng vậy, bất quá đồ ăn của các người ngon như vậy, chẳng phải bánh bao của tôi các người sẽ ăn không nổi sao?"
Những chiếc bánh bao trắng muốt, to tròn rất đẹp mắt.
Chị dâu Dương nhìn thấy cánh gà trên bàn, chưa vào phòng đã ngửi thấy mùi thịt, lập tức cảm thấy đau lòng.
Nhà bọn họ không có đủ thức ăn để ăn, mở miệng xin lỗi là được rồi, cần gì phải mang bánh bao đến xin lỗi?
Nói xong, chị dâu Dương hai tay bảo vệ bánh bao, chuẩn bị rời đi.
Thẩm Thanh Ca thấy chị dâu Dương đau lòng, cô lập tức nói: "Làm sao có thể? Bạc Đình chuẩn bị lái xe, tôi lại quên không chuẩn bị lương khô! Các người thực sự đã giúp chúng tôi rất nhiều."
Tiểu Dương cười khúc khích, nhất thời cảm thấy thoải mái, "Đâu có, các người nhận lấy tôi cũng an tâm rồi."
Nói xong, anh ta đưa bánh bao cho Thẩm Thanh Ca.
Chị dâu Dương đau lòng đến nỗi mặt nhăn nhó như khổ qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận