Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 290 -




“Anh Đình, đừng đánh… để người khác nhìn thấy sẽ không tốt.” Thẩm Thanh Ca nói nhỏ.
Anh nhẹ giọng nói: “Chuyện của nhà người ta, anh làm sao quản được?”
Thẩm Thanh Ca kiễng chân lên, hôn lên cằm anh rồi nói, “Anh chắc chắn có cách.”
Bạc Đình liếc nhìn Triển Cường, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của anh ta, tâm trạng anh tốt lên hẳn.
"A Hổ, đừng đánh nữa, coi chừng xảy ra chuyện." Anh nói không chút cảm xúc.
Cô thầm mắng trong lòng: Trẻ con quá!
Lúc này A Hổ mới dừng lại.
Triển Cường bị tát đến mặt sưng vù, không thể tin nói: “Cô và anh Đình là…”
“Anh ấy là chồng tôi.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khuôn mặt của Triển Cường đã biến dạng.
Anh ta cũng cảm thấy chính mình thật điên rồ, khi không biết xấu hổ theo đuổi một người phụ nữ đã có gia đình! Còn nói muốn đấu tay đôi.
Trong chốc lát, mặt anh ta đỏ bừng, xấu hổ bỏ chạy.
“Chị dâu, chị đừng để bụng, đầu của Tiểu Cường có vấn đề.” A Hổ cầu xin nói.
Thẩm Thanh Ca lắc đầu, “Cũng do tôi không nói rõ ràng.”
Lúc đó ở trường thật sự không tiện nói chuyện này.
“Anh Đình, em lập tức đến nhà cậu ta nhờ cha mẹ cậu ta quản giáo lại.” A Hổ chạy đi đuổi theo Triển Cường.
Bạc Đình nắm lấy tay cô, đưa cô về nhà: "Không phải em nói sẽ không đến xem sao? Sao em lại đến đây?"
"Em lo cho anh mà."
"Em là lo lắng anh sẽ đánh chết người? Hay là lo lắng anh sẽ bị đánh?"
Đây chẳng phải ép cô vào đường cùng sao?
Trả lời như nào cũng có vẻ không đúng.
Người đàn ông này thật trẻ con!
Cô cau mày hỏi: “Vậy em và mẹ anh cùng lúc rơi xuống nước, anh cứu ai trước?”
Bạc Đình dừng lại một giây, như không ngờ cô lại hỏi câu này: “Cứu em trước.”
"Hừm! Đồ bất hiếu!"
Bạc Đình nói: “Mẹ anh biết bơi.”
"Ừm...vậy được rồi."
Bạc Đình cảm thấy cô thật ngoan, còn tưởng rằng cô sẽ mặt dày mà tiếp tục hỏi những câu hỏi trẻ con, nhưng cô đột nhiên im lặng.
Anh hỏi đùa: “Nếu anh và mẹ anh đều không biết bơi, cả hai cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai trước?”
"Anh thật nhàm chán! Mặt dày!" Thẩm Thanh Ca trợn mắt.
Anh nhéo má cô nói: “Nói đi.”
Cô tức giận nói: “Em cũng đẩy cha anh xuống theo luôn!”
“Tuyệt đối đừng, bẩn.”
Cô cười phá lên, nhưng Bạc Đình không hiểu ý nghĩa của tiếng cười này.
Bạc Đình rất hài hước, anh là kiểu người hài hước mà không hề nhận ra...
Khó khăn lắm cô mới ngưng cười được thì nghe thấy giọng một người phụ nữ phát ra từ sân của một ngôi nhà, "Chậc, Thẩm Thanh Ca đó thật sự không biết trân trọng, Bạc Đình thật đáng thương."
"Chuyện gì vậy?"
"Trước khi cưới Bạc Đình, Thẩm Thanh Ca thường đến nhà anh ta nấu ăn. Bây giờ thì sao? Tôi đã nhìn thấy mấy lần rồi, công việc nấu nướng và giặt quần áo đều là Bạc Đình làm. Cư nhiên lại để một người đàn ông trưởng thành giặt giũ, nấu ăn! Cưới một người phụ nữ như vậy về nhà làm cái gì?”
“Đúng vậy, nếu Bạc Đình không kiếm được tiền cũng không sao, nhưng Bạc Đình là một tài xế xe tải, những người phụ nữ trong thôn muốn phục vụ cho anh ta chắc xếp đến tỉnh thành luôn rồi..."
Thẩm Thanh Ca cảm thấy có chút áy náy, cô biết sẽ có người nói cô không đảm đang.
Nhưng Bạc Đình lại tức giận, anh định gõ cửa đi vào dạy dỗ cho những người phụ nữ lắm chuyện này một bài học.
Cô nhanh chóng ôm lấy anh, cố ý lớn tiếng nói: "Anh Đình, mau về nhà thôi, đừng nghe lén người khác nói chuyện!"
Chỉ nghe thấy trong sân hai người phụ nữ hoảng sợ, vội vàng đóng cửa lại.
Bạc Đình mỉm cười nhìn cô.
Sau khi vào nhà, Bạc Đình hỏi: “Sau này em thật sự không muốn anh đón em sao?”
“Hiệu trưởng nói rồi, sẽ ảnh hưởng không tốt, lại có rất nhiều nữ sinh để ý tới anh…” Cô lẩm bẩm.
Bạc Đình xoa đầu cô, "Anh có đẹp trai gì đâu chứ? Em suy nghĩ quá nhiều rồi."
Cô trợn mắt hận không thể báo cảnh sát, có người giả vờ ngốc nghếch!

Bạn cần đăng nhập để bình luận