Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 753 -




"Đây là chuyện riêng của tôi và cháu gái tôi! Có liên quan gì đến cô sao? Tại sao cô lại thay cô ta trả tiền? Sao cô lại tốt bụng như vậy, tại sao ngay từ đầu cô không trả chi phí chữa trị thuốc men cho cô ta? Đừng đạo đức giả như vậy!" Tôn Lâm trợn mắt nhìn cô.
Tôn Tú Tú cũng nói: "Chị Thanh Ca, không cần đâu! Em đã hứa với dì, em sẽ không thất hứa."
Tôn Lâm cười, nhét cho cô ta một tờ giấy: "Tối nay 8h30, ở địa chỉ này."
Trong lòng Thẩm Thanh Ca âm thầm thở dài, "Tú Tú, hà tất gì cô phải nghe lời Tôn Lâm? Có ai mà hẹn hò vào 8h30 tối chứ?”
“Chị Thanh Ca, dì của em còn có thể hại em sao?" Tôn Tú Tú nói một cách vô cảm.
Câu này đã chặn miệng Thẩm Thanh Ca lại.
Hàm ý là cô là một người ngoài cuộc, không thể quản!
Tôn Tú Tú lơ đãng bước vào bếp, trong lòng vừa lo lắng vừa hưng phấn...
Có lẽ sau đêm nay, cô ta sẽ trở thành vợ của xưởng trưởng! Ha ha……
Cái chức đầu bếp này ai thích làm thì người đó làm đi!
Sau này Thẩm Thanh Ca nhìn thấy cô ta phải nịnh nọt cô ta, đối với cô ta phải khom lưng uốn gối!
Trương goá phụ là người từng trải, vừa nhìn bà ta liền hiểu rõ mọi chuyện ngay lập tức.
Ánh mắt bà ta nhìn Tôn Tú Tú trở nên chán ghét, kéo Thẩm Thanh Ca sang một bên, "Thanh Ca, cô đừng khuyên nữa! Cô ta bị ma ám rồi! Năm đó tôi cũng như vậy, nhưng bị đàn ông chơi đùa, bản thân cái gì cũng không làm được, bây giờ mới bốn mươi tuổi mà chỉ có thể gả cho một lão già nát rượu."
Thẩm Thanh Ca cũng không muốn quản, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn một cô gái trẻ sa ngã!
Cô kéo Bạc Đình vào phòng, đóng cửa lại.
Bạc Đình sửng sốt, sau đó nói với một nụ cười vui tươi: "Em làm gì vậy? Đang ban ngày mà!"
Cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Trên người anh có cái đó không..."
"Cái nào?"
Cô ấy có chút xấu hổ, im lặng vài giây, sau đó nói: "…. Bao cao su."
Bạc Đình lấy ra một cái từ trong chiếc ví xẹp xuống của mình, bước tới ép cô vào tường, "Bây giờ ở đây à? Có cách âm tốt không?"
Mặt Thẩm Thanh Ca đỏ bừng.
Bạc Đình điên rồi sao!
Trong đầu anh đang suy nghĩ gì vậy!
Cô dùng sức đẩy anh ra, giật lấy đồ trên tay anh rồi nhét vào túi áo: "Anh Đình, đầu óc của anh không trong sáng! Ai muốn ở đây làm bậy với anh?"
Bây giờ mới chỉ là năm 1980!
Sao Bạc Đình có thể không biết xấu hổ như vậy?
Sắc mặt anh tối sầm, nắm lấy cổ tay cô, cảm thấy vừa tức giận vừa uất ức: “Em không cùng với anh, vậy thì lấy cái này cho ai?”
“Anh Đình, anh điên rồi! Cái này là cho Tôn Tú Tú! Trong đầu anh toàn là suy nghĩ bậy bạ thôi!" Cô mở cửa phòng riêng ra, không nói nên lời.
Bạc Đình cảm thấy thật lãng phí, nếu biết sớm hơn thì anh đã không lấy nó ra.
Người phụ nữ đó rõ ràng muốn ngủ cùng đàn ông, cô ta có bằng lòng dùng thứ này không?
Vợ anh quá lương thiện, quá ngây thơ!
7h30 tối, cửa hàng đóng cửa.
Trước khi rời đi, Thẩm Thanh Ca đưa cho Tôn Tú Tú một cái bao cao su.
Tôn Tú Tú cười xấu hổ, “Cảm ơn chị Thanh Ca.”
“Bảo vệ tốt bản thân.” Thẩm Thanh Ca nói xong liền rời đi.
Suy cho cùng, cô đã tận tình tận nghĩa, không thẹn với lòng nữa.
Trở về nhà, Thẩm Thanh Ca đem mảnh vải mà Bạc Đình mới mua may thành áo ngủ và váy ngủ có dây, nửa tiếng mới may xong.
Bạc Đình nhìn thấy chiếc váy ngủ đã được cô may xong, lấy đi so sánh thử, vừa mới qua khỏi đầu gối, "Lại không phải đồ lót, vải mỏng như vậy, có thể mặc được không?"
Cô đỏ mặt giật lấy nó, "Anh Đình!”
“Được rồi được rồi, anh không nói! Em muốn mặc thì mặc." Bạc Đình nhẹ nhàng nói.
Sau khi Thẩm Thanh Ca tắm xong, cô mặc một chiếc váy ngủ có dây, bên ngoài mặc chiếc áo ngủ, chất liệu vải nhung tạo cảm giác dễ chịu trên da.
Cô bước vào phòng, Bạc Đình nhìn từ trên xuống dưới, “Hóa ra bên ngoài có quần áo, anh còn tưởng ở bên trong.”
Thẩm Thanh Ca có chút tuyệt vọng, người đàn ông sắt thép thẳng nam này không thể nào cứu chữa được nữa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận