Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 209 -




Khi đến bệnh viện, Khương Lê đang làm thủ tục xuất viện và thanh toán viện phí.
Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca nắm tay nhau đi đến phòng bệnh.
“Mẹ, Bạc Đình đã về rồi." Thẩm Thanh Ca nói.
Khương Lê nhìn thấy Bạc Đình thì mỉm cười thân thiện, "Mẹ biết, Bạc Đình, cũng may có Thanh Ca chăm sóc cho mẹ……”
Nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của bà ấy, Bạc Đình thở dài không thành tiếng, anh đỡ bà ấy: "Mẹ, sau này nếu mẹ cảm thấy khó chịu thì nói cho con biết, mẹ đừng chịu đựng một mình."
“Con không gây sự, mẹ liền cảm ơn con rồi. Cũng may Thanh Ca không có chê con…...." Khương Lê nửa đùa nửa thật nói.
Bạc Đình vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thẩm Thanh Ca cười nói: "Mẹ, anh Đình bây giờ đã mua một chiếc xe tải và đang kiếm tiền đâu."
“Thật sao?” Khương Lê không thể tin được.
Lái xe tải là công việc mơ ước của rất nhiều người!
“Đương nhiên là thật! Mẹ nhìn nè, mặt anh ấy bị phơi đen rồi này." Thẩm Thanh Ca chọc vào mặt anh.
Đôi mắt đào hoa liếc nhìn cô một cái, anh bất đắc dĩ nói: "Từ khi anh trở về, em nói bao nhiêu lần rồi? Em chê anh?"
“Ha ha, em chỉ nói thôi.” Cô cười trộm.
Khương Lê không khỏi giễu cợt nói: "Vốn dĩ đã đen rồi."
“Đúng vậy!”
Bạc Đình buồn cũng không được, mà vui cũng không được.
Anh nheo mắt nhìn Khương Lê, "Mẹ, mẹ có biết ai là con ruột của mẹ không?"
Khương Lê và Thẩm Thanh Ca nhìn nhau và mỉm cười.
Tới cổng bệnh viện, Đỗ Kỳ Kỳ đang định đi vào thì nhìn thấy Bạc Đình.
Trong vòng một tháng, nước da của anh đã chuyển sang màu lúa mạch và trông nam tính hơn.
Những đường cong hoàn hảo và cơ bắp nổi rõ khiến trong lòng người khác phải nhộn nhạo……
Cô ta nuốt nước bọt, vội cười nói: "Bạc Đình! Tôi đã cầu xin cha tôi mang thuốc trợ tim từ thành phố Thượng Hải đến đây!"
“Đừng để dì xuất viện! Tôi có thuốc trợ tim! Nó có thể chữa khỏi bệnh cho dì!"
“Bạc Đình, anh không thể để dì bị bệnh nặng hơn bởi vì Thanh Ca ghen đúng không? Bệnh tim có thể giết chết đi đấy!"
Các đường gân trên thái dương của Bạc Đình đều nổi lên, anh gầm lên: "Cút ngay!"
Tim, gan, lá lách, phổi và thận của Đỗ Kỳ Kỳ run lên vì bị mắng, cô ta cảm thấy tủi thân và muốn khóc, "Bạc Đình! Tại sao anh không nhận thấy tấm lòng của tôi? Anh có dám nói là anh không cần thuốc trợ tim của tôi không?"
“Tôi muốn cái đầu của cô! Mẹ tôi đang rất tốt, vợ tôi đã lấy được thuốc trợ tim rồi! Lần sau cô lại dám ở trước mặt tôi nói xấu vợ tôi, tôi liền rút lưỡi của cô cho chó ăn." Bạc Đình trừng mắt nhìn cô ta.
Đôi mắt anh đầy chán ghét, giống như nhìn thấy rác rưởi vậy.
Cái ánh mắt này làm tổn thương sâu sắc đến trái tim của Đỗ Kỳ Kỳ.
Cô ta không hiểu.
Sao lại có thể?
Làm thế nào mà cái tên thất học chết tiệt kia có thể lấy được thuốc trợ tim?
Thẩm Thanh Ca khịt mũi chế giễu và đi ngang qua cô ta.
Đỗ Kỳ Kỳ tức giận đến mức toàn thân bốc hỏa.
Vừa đến nhà Khương Lê, Thẩm Thanh Ca đã mang cá và đậu phụ đã mua trên đường vào bếp.
Ở trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, chắc hẳn Khương Lê đã chán ăn ở nhà ăn rồi.
Phải nấu một bữa ăn ngon và bồi dưỡng cơ thể.
Bạc Đình nắm lấy cổ áo cô, giống như xách một con gà và kéo cô lại, "Em có mang theo sách từ vựng không? Đi học thuộc đi."
“Em nuốn làm canh cá.”
“Ngoan, phòng bếp nóng lắm, đừng để mùi cá ám vào người.” Bạc Đình rửa sạch tay, cầm lấy miếng đậu hũ non trắng nõn và nhanh chóng cắt.
Cô nhìn nhìn và không nhịn được cười.
Lỗ tai Bạc Đình giật giật, trên mặt lạnh lùng toát ra tà khí, "Câm miệng."
Hai người tâm linh tương thông, ăn ý như vậy, anh lập tức đoán được cô đang nghĩ gì.
“Đậu phụ trắng như vậy, tay của anh đen như vậy, không đúng, cả người anh đều đen.” Cô ác ý nói.
Bạc Đình đặt con dao xuống, nhéo cằm cô, nghiêng người xuống và phả hơi thở vào mặt cô, "Có một chỗ tuyệt đối không phơi đen, em muốn nhìn không?"
Cô cụp mắt xuống và ngay lập tức hiểu ra, khuôn mặt cô đỏ bừng lên.
“Đang ở nhà mẹ đâu, thật không biết xấu hổ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận