Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 226 -




Nụ cười trên khóe miệng của Bạc Đình nhạt dần, anh ngồi trong sân sửa chữa máy móc.
Anh phải kiếm tiền, sau này Thanh Ca sẽ thi đậu đại học, bốn năm sẽ tốn rất nhiều tiền.
Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca đến văn phòng ủy ban thôn ngồi một lúc, nhưng bị Triệu Thiết Cương năn nỉ rất lâu, nhờ cô đi xem heo một lần nữa.
Mặc dù công việc đại biểu phụ nữ làm rất nhàn nhã nhưng tiền lương của họ cũng chỉ có năm đồng tiền một tháng.
Thật sự không bằng công việc chăn nuôi.
Khi tới đến trang trại nuôi heo, những con heo đang thở hổn hển ăn.
Thẩm Kiều Kiều đứng trước chuồng heo, khoanh tay và nhìn con heo với vẻ mặt thành tựu.
Như thể cô ta đã nuôi béo những con heo đó vậy.
“Heo chịu ăn chưa?” Thẩm Thanh Ca nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Kiều Kiều nhìn thấy cô, lông mày giật giật, "Chị ở chỗ này làm cái gì? Muốn cướp công lao của tôi sao? Tôi nói cho chị biết, cha chồng tôi cho chị tiền, chị đã nhận tiền thì làm việc đó hẳn là điều hiển nhiên! Đừng nghĩ đến những thứ không thuộc về mình!"
“Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi đã nhường cho cô vị trí người chăn nuôi, tôi muốn lấy lại lúc nào cũng được!” Thẩm Thanh Ca bình tĩnh nhướng mày nhìn cô ta, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc.
Điều này làm cho Thẩm Kiều Kiều trong lòng lộp bộp, "Chị nói như vậy là có ý gì? Chị muốn đi đâu?"
“……” Thẩm Thanh Ca không trả lời cô ta và bước ra khỏi cửa.
Bây giờ cô quả thực rất bận rộn, bán tôm hùm đất cả ngày, cũng không có thời gian nuôi heo.
“Chị đi đâu vậy? Đứng lại! A…..." Thẩm Kiều Kiều chạy theo cô, nhưng cô ta giẫm phải một đống cứt heo và trượt ngã.
Phanh ——
Cơ thể của cô ta ngã mạnh xuống đất.
“A……” Thẩm Kiều Kiều đau đớn kêu lên một tiếng.
Cô ta cảm thấy dưới thân ướt át, mùi máu tanh tràn ngập không khí.
“A…… Tôi sắp chết rồi, tôi bị sẩy thai rồi! Cứu tôi với!" Thẩm Kiều Kiều kêu lên.
Thẩm Thanh Ca nhìn lại, sự kinh ngạc hiện lên trong mắt cô.
Những người chăn nuôi bên cạnh lần lượt chạy đến.
“Trời ơi, Thẩm Kiều Kiều, nửa thân dưới của cô đang chảy máu!” Mấy dì chạy tới sợ hãi nói.
“Ô ô…… Thẩm Thanh Ca hại tôi, Thẩm Thanh Ca hại tôi! Bắt chị ta đi!"
Mấy dì thấy Thẩm Thanh Ca đang bình tĩnh đứng ở cửa.
Hai người cách nhau hơn mười mét, tại sao Thẩm Thanh Ca lại hại cô ta được?
Hơn nữa trên mặt đất còn có dấu chân giẫm lên phân heo……
Rõ ràng chính là Thẩm Kiều Kiều đã không cẩn thận.
Một lúc sau, người dân trong thôn chở Thẩm Kiều Kiều đến trung tâm y tế của thôn trên một chiếc xe bò.
Thẩm Thanh Ca muốn rời đi, nhưng mấy người đàn ông xen vào việc của người khác không cho cô đi.
Sau khi lăn lộn trong vài giờ, Thẩm Kiều Kiều đã bị đẩy ra ngoài.
Triệu Sơn Hà đứng ở phía sau, bộ dáng như không liên quan gì đến mình.
Triệu Thiết Cương cùng Chu Tiểu Phương vội vàng tiến lên, "Thế nào rồi? Cháu trai của chúng tôi thế nào rồi?"
“Không giữ được.” Bác sĩ thở dài.
Triệu Thiết Cương đột nhiên cảm thấy chóng mặt và thậm chí không thể đứng vững.
“Mày là cái đồ xui xẻo! Mày mang thai còn chưa được ba tháng, tại sao lại đi làm người chăn nuôi! Tại sao mày lại hại con cháu nhà họ Triệu chúng tao?" Chu Tiểu Phương vừa khóc vừa chửi.
Thẩm Kiều Kiều sắc mặt tái nhợt nói, "Mẹ, chuyện này có thể trách tôi sao? Đều là do Thẩm Thanh Ca gây ra!"
Ngay lập tức, người nhà họ Triệu kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Thanh Ca.
“Tôi đã hại cô như thế nào? Lấy ra bằng chứng và gọi cảnh sát đến bắt tôi đi." Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói.
“Chính là chị! Cha mẹ, các người mau bắt Thẩm Thanh Ca lại đi! Chị ta ghen tị với tôi, chị ta ghen tị vì tôi là người chăn nuôi, tiền lương một tháng được hai mươi đồng tiền!" Thẩm Kiều Kiều khóc lóc nói.
Triệu Thiết Cương quở trách: "Thẩm Thanh Ca! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cô đẩy Thẩm Kiều Kiều sao?"
“Ha ha, các người có phải đang muốn tìm một người chịu tội thay để bớt khó chịu đúng không? Hỏi tôi làm gì? Mấy người đến trang trại nuôi heo nhìn một cái là biết." Thẩm Thanh Ca khoanh tay lại.
Một người chăn nuôi không nhịn được nói: "Thẩm Kiều Kiều tự mình giẫm lên phân heo rồi trượt chân té! Dấu chân vẫn còn!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận