Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 419 -




“Không sao, mẹ em không ở đây, chị dâu làm quần áo xinh đẹp cho em mặc.” Thẩm Thanh Ca xoa xà phòng thơm lên cánh tay cho cô bé.
“Chị dâu là ai?” Bạc Trường Sinh ngẩng cổ hỏi.
Cô cười nói: “Bạc Đình là anh họ của em! Là con trai ruột của bác cả của em! Chị là vợ của anh ấy, chị chính là chị dâu của em.”
Bạc Trường Sinh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Trên gương mặt phúng phính thơm mùi sữa xuất hiện vẻ lo lắng.
“Có phải Trường Sinh nhớ nhà rồi hay không?” Cô hỏi.
“Mẹ nói không thể nói bí mật này cho người khác…… Đặc biệt là họ hàng.” Cô bé cúi đầu xuống, như là đã làm chuyện gì sai.
Thẩm Thanh Ca hôn một cái ở trên mặt cô bé, suy nghĩ vài giây, khuyên nhủ: “Trường Sinh, không cần sợ, nếu em muốn làm con gái thì hãy nói ra. Nói dối chính là không tốt! Mẹ em không nên lừa dối người khác.”
“A……” Bạc Trường Sinh cảm thấy lời nói của chị dâu xinh đẹp rất đúng.
Cô sợ Trường Sinh cảm lạnh, nhanh chóng tắm rửa xong liền dùng khăn tắm quấn cô bé lại, nhét cô bé vào trong chăn ở phòng ngủ.
Trong nhà tạm thời không có quần áo của trẻ con, chỉ có thể cho cô bé mặc đồ mùa thu của cô.
Chờ đến lúc Bạc Đình trở về, Bạc Trường Sinh đã ngủ rồi.
Cô bé không nghiêng không lệch nằm ngủ ở chính giữa giường.
Ánh mắt của Bạc Đình buồn bã, nhẹ tay buông túi sữa bột ra, “Em để cho nó ngủ cùng em sao?”
“Nếu không thì phải làm sao?” Cô hỏi.
“Trong nhà không phải còn có phòng sao? Là chuẩn bị về sau cho con của chúng ta.” Anh giải thích.
Trong lòng của cô ấm áp, “Còn chưa có quét dọn, ba người chúng ta trước tiên chen chúc ngủ một chút.”
Bạc Đình nhìn đứa trẻ trên giường, nghiến răng nghiến lợi!
Đều do nó, huỷ hoại ban đêm tốt đẹp của anh!
“Anh Đình, có chuyện em muốn nói cùng anh.” Cô kéo Bạc Đình đi ra ngoài.
Bạc Đình nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Trường Sinh là con gái! Cô bé là em gái của anh!”
“Cái gì?” Bạc Đình nghi ngờ chính mình nghe lầm.
Nhưng nghĩ lại cùng với những chuyện ngày hôm nay, hình như chỉ có giải thích như vậy, tất cả phản ứng kỳ lạ của cô bé mới hợp lý.
Cô ôm cánh tay anh, “Em tắm rửa cho cô bé! Không có khả năng nhìn nhầm! Cô bé nói là mẹ của cô bé để cho cô bé giả vờ, cả nhà cũng không có ai biết……”
“Ông nội chắc chắn đã biết! Bằng không sẽ không có khả năng chấp nhận đem cô bé ném ở chỗ này.” Bạc Đình phân tích.
Cô rất đồng ý, “Lúc sau anh không thể bắt nạt Trường Sinh nữa, cô bé là con gái!”
Bạc Đình cúi đầu nhìn tay mình, hôm nay hình như chính mình đánh có chút mạnh, “Về sau sẽ không.”
Nghĩ đến Bạc Trường Sinh là con gái, trong cảm nhận của anh, cô bé đã được nâng lên rất nhiều cấp.
Hơn nữa cũng trở nên thuận mắt hơn.
Sau khi hai người tắm rửa xong, Bạc Đình liền chủ động đi vào phòng nhỏ.
Cô đi vào theo, trong phòng rơi xuống rất nhiều bụi, cô liên tục hắt xì.
“Nơi này cũng chưa từng quét dọn! Đừng ngủ ở đây! Không phải là anh biết được Trường Sinh là con gái, nên xấu hổ đi?” Cô hỏi.
Đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của Bạc Đình có vài phần hài hước, “Nhường giường cho hai người, tránh cho quá chật.”
Cô cảm giác Bạc Đình rất cẩn thận, nhịn không được nhón chân hôn ở trên môi anh.
Anh véo nhẹ eo cô một cái, giọng nói khàn khàn, “Lại quyến rũ anh sao?”
“Lúc này mới không phải quyến rũ! Đây là đang trêu chọc anh.” Cô nhào vào trong ngực anh.
Máu toàn thân của Bạc Đình đang sôi trào, chặn ngang đem người ôm đến trên giường nhỏ, môi mỏng che lấp cánh môi của cô lại, ngăn lại với một nụ hôn.
Không khí trong phòng tràn đầy ái muội.
Đêm khuya, hai người nằm ở trên giường.
Thẩm Thanh Ca nắm tay anh, mệt mỏi nói: “Anh Đình, em thật sự đau lòng cho Trường Sinh…… Nhỏ như vậy đã bị mẹ coi như công cụ.”
“Anh sẽ trở về nhà họ Bạc, tự mình vạch trần lời nói dối của bà ta.” Đáy mắt của Bạc Đình lạnh lùng.
Nhà họ Bạc thật sự làm rất tốt, thế mà ngay cả một đứa bé đều không buông tha.
May mắn năm đó anh rời khỏi nhà họ Bạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận