Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 832 -




“Được!” Bạc Bảo Quý lập tức đồng ý.
Ông ta đi đến nhà xưởng học làm ốc vít một tháng cũng mới có hai mươi!
Ở chỗ này làm lãnh đạo, mỗi ngày kiểm tra một chút là có thể kiếm được hai mươi, dễ làm!
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy ông ta vui vẻ, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Gần đến cuối năm, rất nhiều gia đình đặt phòng riêng để đính hôn.
Tiệm cơm càng ngày càng bận rộn, Thẩm Thanh Ca thậm chí phải mang theo sách ngôn ngữ của mình tới tiệm cơm.
Cuối cùng cũng nghỉ đông, trước một ngày của năm cũ, tiệm cơm tắt đèn lúc 6 giờ.
Thẩm Thanh Ca kiểm tra sổ sách xong phát hiện năm nay lãi gần 30.000 đồng tiền, vì thế liền phát tiền thưởng cuối năm trước ở trong bao lì xì.
“Giàu rồi!” Hoàng Anh nhận bao lì xì, kích động đến nỗi thiếu chút nữa nhảy lên.
Những người khác đều không biết tại sao cô bé Hoàng Anh này lại vui vẻ.
Không phải bao lì xì đều bỏ một hai đồng tiền để tượng trưng một chút thôi sao?
“Mấy người dọn dẹp một chút rồi về nhà ăn tết đi, tôi đi cửa hàng quần áo nhìn xem.” Thẩm Thanh Ca cắm tay vào túi, rời đi.
Trương goá phụ mở bao lì xì ra, vô cùng ngạc nhiên, “Mẹ ơi, có phải đưa sai rồi hay không? Thanh Ca cho tôi bao lì xì có 50 đồng!”
Ông Lý nhanh chóng mở bao lì xì của mình ra nhìn, môi run run, “Bao lì xì này của tôi cũng là 50 đồng!”
“Không đưa sai, cuối năm nào chị Thanh Ca cũng phát từng này tiền trong bao lì xì.” Hoàng Anh cười nói.
Mấy người nhân viên còn lại đều vui tươi hớn hở cất bao lì xì vào trong túi.
Tiền lương một tháng của nhân viên kỹ thuật làm lâu năm trong nhà xưởng mới có 60!
Bọn họ tháng này tính thêm cả tiền lương, còn kiếm được nhiều hơn cả nhân viên kỹ thuật làm lâu năm!
“Bà chủ tốt như vậy, sang năm chúng ta cũng phải làm cho thật tốt.” Trương goá phụ cảm thán.
Ông Lý gật đầu thật mạnh, “Tôi sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên thấy người hào phóng như vậy.”
Tới cửa hàng quần áo, Miêu Miêu đang tiếp khách thử quần áo.
Cho dù khách chỉ thử chứ không mua, cô ấy đều kiên nhẫn tiếp đón.
Cô ở bên cạnh kiểm tra sổ sách, phát hiện Miêu Miêu ghi sổ rất rõ ràng, chữ viết cũng đẹp.
Chờ tiễn vài vị khách đi, Miêu Miêu nói: “Chị Thanh Ca, trời lạnh như vậy, sao chị lại tới đây?”
“Chị tới đây để nhắc em, cửa hàng quần áo của chúng ta nghỉ hai ngày để ăn tết, giao thừa cùng mồng một, em còn làm gì nữa không?” Thẩm Thanh Ca hỏi thẳng.
Miêu Miêu thở dài, “Chị Thanh Ca, em có thể không nghỉ! Mợ em nhìn thấy em liền mắng, em lười quay về nơi đó. Ở trong tiệm rất ấm áp, em nguyện ý.”
Thật ra Thẩm Thanh Ca có chút ngoài ý muốn, cô bé này thế mà lại thà làm việc cũng không muốn ăn tết!
Rất giống chính mình năm đó, trước kia cô cũng tình nguyện ở lại trang trại nuôi heo cũng không muốn về nhà nhìn thấy mấy người Lý Phượng Chi!
“Nếu em không có chỗ nào để ăn tết, có thể đến nhà chị, chị ở chỗ này cũng là một người.” Thẩm Thanh Ca nói.
Miêu Miêu lắc đầu, “Chị Thanh Ca, em không muốn làm phiền chị! Làm sao có thể không có ai ăn tết cùng chị chứ? Ngay cả khi anh Bạc Đình không ở nhà, vẫn còn họ hàng và cả gia đình của chị đâu.”
Cô cũng không có miễn cưỡng, chỉ nói đến lúc đó sẽ đưa sủi cảo cho cô ấy ăn.
Rời khỏi cửa hàng quần áo, cô mua ít thịt heo, thịt bò cùng đồ ăn xách đến nhà Khương Lê.
Khương Lê thấy cô tới, vội vàng nhận lấy đồ ăn, “Thanh Ca, con tới liền tới, xách nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Con nhìn xem trong sân của mẹ đều trồng hết!”
“Mẹ, ngày mai là hết năm cũ, con làm chút đồ ăn ngon cho mẹ.” Thẩm Thanh Ca đưa đồ ăn vào trong phòng bếp.
Sau khi cô rửa tay liền bắt đầu làm thịt heo kho, Khương Lê không xen tay vào được, bà ấy đứng ở bên cạnh nói: “Bạc Đình cũng thật là! Nói sẽ trở về lúc ăn tết, lập tức hết năm cũ, cũng chưa thấy trở về.”
“Anh ấy rất bận, con hiểu mà.” Thẩm Thanh Ca không hề để ý nói.
Khương Lê phàn nàn nói: “Haizz, thấy nó càng ngày càng vội, mẹ vừa mong nó có thể làm ra tên tuổi, lại sợ sau khi nó thật sự làm ra tên tuổi liền trở nên giống cha nó, giống như đang chết ngoài kia vậy.”
Thẩm Thanh Ca sợ tới mức nhướng mày, không hổ là mẹ ruột!
Miệng thật độc!
“Anh ấy làm những gì anh ấy thích, con nguyện ý nhìn anh ấy vui vẻ.” Cô cười nói.
Khương Lê vui mừng nhìn cô, “May mà Bạc Đình có con.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận